Ngôi thành ‘Bạch kim’ với lịch sử dài lâu và huy hoàng giờ này đã không còn phồn vinh như trước nữa.

Lửa lớn ngập trời tran lan khắp những con phố đầy lịch sử, tuỳ ý cắn nuốt tất cả. Đối với những kẻ phá hoại đã mất đi lý trí, mấy thứ văn vật in dấu thời gian đó cũng chẳng khác gì hòn đá ven đường.

Trên không trung, rồng và bầy ma thú đang bác đấu, đám thiên sứ cũng đã giết đến mức đỏ cả mắt, chúng giờ cũng chẳng khác lũ đồ tể là mấy, chỉ biết tung đòn giết sạch những kẻ ‘tà ác’ trước mặt, dù một giây trước, kẻ ‘tà ác’ đó vẫn đang là bình dân.

“Chết rồi, chết hết rồi!”

“Tế tự tối cao Kaya bị ngộ sát! Ám tinh linh phát điên rồi, bọn ả gặp ai liền giết kẻ đó!”

“Thế giới dưới lòng đất tại sao lại xuất hiện rồng vàng và thiên sứ? Chư thần trật tự muốn chúng ta diệt vong sao? Hay là đại quân trên mặt đất tràn xuống càn quét?”

“Quân đoàn người thú vào thành, bọn họ bắt đầu đánh với ám tinh linh.”

Vitein hôm qua vẫn an bình, hiện tại thì khói lửa được châm lên ở khắp nơi, toà thành ngàn năm sắp bị huỷ trong chốc lát.

Điều này phải bắt đầu kể từ lần hội đấu giá không thể kết thúc đó.

Sáng sớm, hội đấu giá vốn định tổ chức tại nhà thờ bạch kim đột ngột thay đổi địa điểm.

Lý do là vì ngôi nhà thờ với sức chứa trên vạn người đó đã quá nhỏ, không thể chứa nổi số lượng người đến tham gia. Vì yêu cầu ‘bất cứ người nào đều có thể tham gia đấu giá’ trong khế ước của ta, dù mười hai giờ trưa hội đấu giá mới bắt đầu mà ba giờ sáng cửa nhà thờ đã bị chen đổ, bất đắc dĩ, ban tổ chức đành thay đổi địa điểm.

Sau suy xét, địa điểm mới được chọn chính là nhà đầu giá cũ, bởi nơi đây đã bị san bằng, đảm bảo đủ rộng, đủ thoáng…

Trận đấu giá này vốn chú định không thể kéo màn trong hoà bình, ước thúc hoà bình trong thời gian minh hội đã hết hạn, ước định cấm chỉ tranh đấu trong Vitein chỉ là giấy vụn, nếu không phải vì các thế lực cân đối, các bá chủ sợ ném chuột vỡ đồ, bản thân thành Vitein vốn đã nằm trong phạm vi chiến tranh.

Tất cả mọi người đều biết, không quản ai có thể đạt được kiện thần khí kia, kết cục đều sẽ bị người đến cướp đoạt, nếu hắn không có thực lực trấn áp tất cả thì tuyệt đối không thể mang nổi vĩnh dạ quyền trượng đi.

Nhưng tham lam là nguyên tội, trong mỗi linh hồn đều có nó, tất cả mọi người đều mang một ít tâm lý may mắn trong lòng.

“Tiểu thuyết kị sĩ đều viết như vậy còn gì. Có khi trong trận tranh đoạt thần khí bỗng rơi trước mặt ta, sau đó trong nháy mắt ta tham ngộ được bí mật trong đó, trở thành vong linh đại đế, lên làm hoàng đế của đế quốc Ciro, cưới được bạch phú mỹ, nghênh đón nhân sinh đỉnh phong, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi…”, loại ý niệm này cứ đảo quanh trong lòng mỗi người, nhất là những kẻ tự cảm thấy mình thực lực siêu quần, vận khí nghịch thiên.

Nghe nói sau khi bắt đầu đấu giá, cả ‘quảng trường’ bị vây kín đến mức con ruồi cũng không bay lọt, tuy những vật đấu giá phía trước đều là kỳ trân dị bảo nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của cả vạn cường giả, không ai dám báo giá, một kiện cũng không bán được ra ngoài.

Vì sao lại là ‘nghe nói’? Cái hầm Dath đào sao ta có thể giẫm vào, không những thế ta còn cấm chỉ tất cả thủ hạ không được phép đi đến hiện trường, đồng thời còn nâng cấp cảnh báo an ninh của doanh địa, khởi động toàn bộ thiết bị phòng ngự, điều động tất cả lực lượng chuẩn bị tác chiến.

Cảm thấy ta làm hơi quá? Thực tế một chút cũng không dư thừa. Không giống những thành thị khác, toà thành này có ít nhất bốn cái hạch tâm, các chủng tộc tuy cùng sống chung nhưng lại không có pháp luật và hành chính thống nhất, sinh hoạt tập quán thậm chí cả khu cư trú cũng phân chia riêng rẽ, kẻ thuộc chủng tộc này dám đi vào khu chủng tộc kia vào buổi tối chính là tìm chết. Loại chung sống trong tách biệt này hoàn toàn không có ý nghĩa, sự đấu tranh quyền lực và lợi ích, các loại tin đồn gây hiểu lầm càng mở rộng thành kiến giữa những chủng tộc với nhau và khiến mâu thuẫn càng ngày càng sâu sắc.

Khi ta bước chân vào toà thành này liền lập tức cảm thấy tình huống không đúng. Một toà thành có lịch sử gần vạn năm? Mới nghe thì thấy rất hoành tráng, nhưng nghĩ kỹ lại thì đó chẳng phải là ân oán thù hận cũng đã được tích luỹ gần vạn năm sao?

Lịch sử của Vitein cũng đã chứng minh suy nghĩ của ta, chế độ và tình huống ở đây đã khiến nó nhất định phải lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn: “tích luỹ mâu thuẫn” – “mâu thuẫn bạo phát” – “xây dựng lại”. Hiện tại, bốn bá chủ tụ tập và các tranh đoạt lợi ích trong minh hội đã khiến mâu thuẫn được tích luỹ đủ, điều cần thiết để mở ra giai đoạn tiếp trong vòng tuần hoàn chỉ là một mồi lửa đủ mạnh.

Đã thế, ta lại đưa ra vĩnh dạ quyền trượng đúng lúc này.

Được rồi, giờ ta cũng cảm thấy mình đang đi tìm chết, trước đó ta thực sự không nghĩ dưới vỏ bọc gọn gàng phồn vinh của Vitein lại là tình cảnh như vậy.

Nếu việc làm của ta là nguyên nhân gián tiếp thì nguyên nhân trực tiếp khiến chiến tranh nổ ra lại càng làm người ta bất đắc dĩ.

“Khi đấu giá vừa kết thúc, cái thằng ngu bỏ tiền ra đấu giá đó lập tức bị xẻ thành mười ba khối, tất cả mọi người bắt đầu đánh loạn cả lên. Trong lúc đó, có một tên sí thiên sứ ném mạnh bội kiếm của chính mình, thanh thần kiếm sí viêm bị một tên đại sư vũ khí tộc Tauren ngăn trở khiến nó đổi hướng, bay thẳng về phía những chủ mẫu của ám tinh linh, ả chủ mẫu đứng gần nhất kia bị doạ phát ngu!”

“Ả chủ mẫu kia chết rồi? Thế thì cũng không đến nỗi phải toàn diện khai chiến chứ? Kaya định chuyện bé xé ra to à?”

“Không, người chết không phải chủ mẫu thành Menzobenrra bị doạ ngu kia, bởi vì ả nhanh tay kéo được một người qua làm lá chắn, lúc đó tất cả đều đang hỗn loạn, các chủ mẫu lại đều là mục sư, thân thể yếu mềm phản ứng trì độn, vì vậy ả thực sự làm được.”

“Phốc, vậy cái kẻ xui xẻo đó là ai?”

“Kaya!”

“…”, hình như ta nghe nhầm. “Ai cơ?”

“Kaya, tế tự tối cao, tim của ả bị xuyên thủng, chết đến mức không thể chết lại, trở về vong tay ôm ấp của Lolth sau nháy mắt.”

Ta há hốc mồm, mẹ nó, lãnh tụ tối cao trên danh nghĩa của ám tinh linh, con gái tư sinh của Lolth cứ thế chết? Chết lãng xẹt như vậy?

“Không thể nào, ta đã cảnh cáo Kaya đừng đến hiện…”, nói được một nửa ta cũng không nói tiếp được nữa, dù ta đã cảnh cáo các ‘minh hữu’ rằng hiện trường buổi đấu giá rất nguy hiểm, nhưng nếu bọn hắn thực sự ngoan ngoãn nghe lời mới là chuyện lạ.

“Tại sao lại thế? Sao lại có thể đen đủi đến thế? Chẳng lẽ kiếp trước Kaya làm thương binh!?”

Lời lẩm bẩm của ta lại bị người thám tử mang tin tình báo về coi như một câu hỏi dò, vì vậy nàng lại báo cáo tiếp:

“Đại nhân minh giám, vì bảo đảm an toàn trong lúc hỗn loạn, Kaya còn lấy ra cây thương Cửu đầu xà cấp á thần khí, tuy nhiên thần vận mệnh trước nay không đếm xỉa địa vị cao hay thấp, tế tự tối cao cường đại như vậy mà cũng gặp vận hạn thế này. Sau đó, không ít người xung quanh cũng nhận ra cây thương kia nên bắt đầu tới cướp, số tính mạng dâng lên vì nó cũng không ít…”

Ta trợn mắt há mồm, chỉ cần cầm thương thôi mà đen đến vậy à?

Ta dự liệu sẽ có hỗn loạn xảy ra, nhưng cái chết của Kaya lại khiến nó vượt cấp trở thành một cuộc chiến quy mô lớn.

Một vị bá chủ bỗng nhiên chết đi, ả lại còn là tế tự tối cao và con tư sinh của Lolth, án theo tập quán của ám tinh linh và Lolth, nếu không có đủ máu tươi làm tế phẩm, Lolth sẽ đem cơn giận dữ phát tiết lên tất cả những kẻ liên quan, các ả chủ mẫu kia cũng không có lòng tốt vì người khác mà cam chịu chờ thần phạt.

Nghĩ đến đây ta rùng mình, ám tinh linh là một trong các chủng tộc chủ yếu ở thế giới dưới lòng đất, số ám tinh linh ở Vitein cũng lên đến mấy chục vạn, nếu toàn bộ bắt đầu phát điên? Không khéo sau lần này Vitein khỏi cần trùng kiến làm gì.

“Đại nhân?”

“Ân, còn việc gì sao?”

“Là như thế này, việc làm của Resina Sphynx dẫn đến cái chết của Kaya, vì thế Lolth biến toàn bộ mục sư nữ tính của gia tộc Sphynx thành nửa tinh tinh nửa nhện, địa vị của gia tộc đệ nhất thành Menzobenrra lung lay sắp ngã…”

“Ngươi định nhắc tới Victoria Sphynx?”

Eliza đột nhiên đi ra từ phía sau lưng ta.

“Đúng vậy chủ nhân, Victoria nhờ ta đưa ra thỉnh cầu với ngài, nàng ta bây giờ là mục sư Lolth duy nhất trong đệ nhất gia tộc thành Menzobenrra còn bảo trì hình thái tinh linh, theo truyền thống của ám tinh linh và quy tắc của Lolth, nàng có thể trực tiếp tấn thăng thành chủ mẫu, vì vậy Victoria hi vọng có thể nhận được sự hậu thuẫn từ thành Sulfur để nắm giữ cả thảy thành Menzobenrra. Đương nhiên, nàng còn đưa ra rất nhiều lời hứa hẹn, những điều kiện đó quả thực hấp dẫn, ý của chủ nhân như thế nào?”

Án theo cách nghĩ của Eliza, ta không có lý do từ chối việc chỉ cần phải bỏ ra chút vũ lực nhất định liền có thể giành được một thành thị lân cận của Sulfur. Nghe vậy, ta lại lâm vào trầm tư, ta thực sự đang do dự.

Chỉ là điều khiến ta do dự không phải là chút chuyện trước mắt.

“Kaya cuối cùng vẫn chết rồi, Victoria bắt đầu thượng vị, đây là quỹ tích ‘lịch sử’ và quán tinh lịch sử sao? Chẳng lẽ nữ hoàng ám tinh linh nhất định phải quật khởi? Chẳng lẽ cánh bướm như ta lại phải chịu thua sức đàn hồi của lịch sử? Chẳng lẽ sự nỗ lực của ta nhất định sẽ bỏ sông bỏ biển?”

Nếu hết thảy đều quay về điểm khởi đầu thì bố trí của ta còn có ý nghĩa gì? Lát sau, một cơn mỏi mệt từ sâu tận linh hồn tuôn lên, khiến người ta muốn bỏ đi hết thảy, cái gì cũng không muốn làm.

“Đại nhân?”

Lời hỏi thăm vội vàng của Eliza giúp thần trí của ta được gọi trở về, trên mặt nàng lúc này tràn đầy sự lo lắng. Biết nhau lâu như vậy mà lần đầu tiên nàng mới thấy người chủ nhân vốn luôn tràn đầy tinh thần của mình lộ ra ánh mắt mệt nhọc này.

“Nguy hiểm, nguy hiểm thật, vong linh phải dựa vào chấp niệm mới có thể lưu lại tại thế giới, chấp niệm lớn nhất của ta là muốn cải biến cái vận mệnh khốn kiếp, loại trạng thái này quá nguy hiểm, nhỡ đâu chỉ vì thế này mà thăng thiên thì quá mất mặt.” Ta lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua tan mấy tạp niệm này, có vẻ ta vừa không cẩn thận đi chui vào sừng trâu. (*)

“Ta có chút nghĩ nhiều quá mà thôi, dù sao đi nữa thì lịch sử đã bị cải biến, Victoria giờ mới cất bước là quá muộn, nàng cũng ôn hoà hơn rất nhiều, tính cách quyết định vận mệnh, nàng không thể nào trở thành vị nữ hoàng trong ấn tượng của ta. Mà cho dù có sự hậu thuẫn của ta, Victoria muốn nắm giữ cả thảy ám tinh linh là không thể nào. Có lẽ vận mệnh chỉ chú định rằng Victoria không thể mãi làm kẻ bình thường, nếu đã vậy, một vị chủ mẫu ám tinh linh thân cận với thành Sulfur cũng là chuyện tốt.”

Vì lẽ đó, ta gật đầu đồng ý.

“Đáp ứng nàng đi, phái mấy người đi tiếp thủ những thế lực chủ mẫu gia tộc Sphynx lưu lại, cố gắng trong giới hạn sức của mình, nếu gặp nguy hiểm tính mạng lập tức trở về. Đợi sự kiện này qua đi một đoạn thời gian thì phái người giúp nàng trở lại Menzobenrra. À đúng rồi, đem cái này đưa cho nàng.”

Ta nói xong liền nhấc bút viết nhanh, sau đó đưa tờ giấy vừa viết cho Eliza.

Đó cũng không phải cẩm nang diệu kế gì mà chỉ là một chút bảo hiểm với một đối tượng đặc biệt.

[Có chút chuyện không tiện nói ra lời, đồng thời người nói cũng không nên là ta. Tuy nhiên vì sắp mỗi bên một ngả nên nếu không nói thì ta thực sự lo lắng cho tương lai của ngươi. Ngươi vì thần phạt mới biến thành nữ, là mục sư, ngươi hẳn phải biết thần phạt chính là đại biểu của ý chí thần linh. Nếu ngươi giải trừ thần phạt, đó khác gì tát một cái trên mặt chân thần. Lolth cũng không phải một vị thần khoan hồng độ lượng. Nói nhiều vô ích, tự bảo trọng.]

Ai cũng biết Victoria luôn nhìn chằm chăm đai lưng Advena, dù nhân phẩm của Victoria có vẻ không tồi. Nhưng thanh danh hỏng bét của mục sư ám tinh linh vẫn như sấm bên tai, dù rằng nàng ta còn chưa đến tuổi thành niên, ta vẫn nên phòng bị nhiều một chút. Nhìn tờ giấy này, chắc có lẽ Victoria sẽ đè nén dục vọng trong lòng vì sợ hãi sự phẫn nộ của chân thần. Đây cũng là tờ bảo hiểm tính mạng ta làm cho Cross.

Đương nhiên sự tình sẽ không khéo đến vậy, làm gì có chuyện ta muốn cái gì liền có cái đó. Tuy mỗi từ trong tờ giấy đều là thật, nhưng nếu chúng kết hợp với nhau thì lại trở thành một lời nói dối.

Thần phạt thực sự liên quan đến mặt mũi của chân thần, nếu giải trừ thần phạt của chính thần với ác đồ, không khéo ngay lập tức sẽ có một đạo sấm sét thẩm phán giáng xuống đầu ngươi. Có điều tình huống của Lolth hơi đặc thù, trong khi các chân thần khác rất thận trọng đối với việc hạ thần phạt, sợ không cẩn thận ngộ sát người vô tội thì Lolth lại thường xuyên hiện thần tích trong thành thị của ám tinh linh, số lần phái xuống hoá thân cũng không ít, tần suất thực hiện thần phạt càng nhiều như sấm mùa hè, tí tí lại đến, người nào người nào đó lại bị thần phạt không coi là tin tức mới lạ gì đối với ám tinh linh.

Vì tần suất ‘bận rộn’ như vậy, ta đoán Lolth còn chẳng nhớ mình đã hạ thần phạt với bao nhiêu người và với những ai. Cá nhân ta cho rằng, dù Victoria có giải trừ thần phạt thì Lolth cũng chưa chắc đã biết. Ân, ta chỉ không ghi đặc điểm đặc biệt này của Lolth, tất cả mọi điều trong tờ giấy liền biến thành nói dối. Đây là một kỹ xảo ngôn ngữ nho nhỏ ta học được cách đây khá lâu.

Còn khả năng Victoria nhìn thấu điều này thì ta không nghĩ tới, mục sư coi thần chính là trời, dù chỉ cần ngẩng đầu là thấy, trên thực tế cách xa vạn dặm, nàng chắc chắn biết được ý nghĩa của thần phạt đối với thần minh. Còn việc sau khi giải trừ thần phạt sẽ bị làm sao… bất cứ giáo nghĩa của chân thần nào cũng sẽ không đề cập việc này, bởi lẽ kẻ làm thế chẳng khác gì tiết độc thần linh.

Nói cho cùng đó cũng vì tốt cho Victoria, nam tính tại trong xã hội ám tinh linh không khác nô lệ là bao, nếu ‘nàng’ trở lại thành ‘hắn’ thì mọi chuyện sẽ trở nên hỏng bét.

Haizz, chỉ vì không muốn tình chị em tốt đẹp vì cùng cơn hoạn nạn của các nàng bị phá bỏ, người làm cấp trên như ta phải tốn bao nhiêu chất xám đi xử lý, thật sự không dễ dàng gì, chắc ta nên ban thưởng huy chương ‘Cấp trên xuất sắc nhất thành Sulfur’ cho mình mới được.

Eliza vừa rời đi, chốc lát sau liền truyền đến hàng loạt tiếng hoan hô của nữ tính và tiếng than thở của nam tính từ ngoài cửa sổ, còn ta thì cũng đã nghĩ ra chủ đề kiểm tra thuộc hạ tuần sau – – luận sự tất yếu của giới tính bình thường đối với sự phát triển của xã hội.

Khi bên ngoài tiếp tục hỗn loạn, ta lại bận rộn xem xét vô số tin tình báo ở bàn làm việc, tất cả đều đã được Eliza sàng lọc qua rồi mới đưa đến chỗ ta phê duyệt.

“Tộc ám tinh linh mất đi con gái của Lolth đã hoàn toàn điên cuồng, bọn ả mong muốn càng nhiều máu tươi và linh hồn để thoát khỏi thần phạt, hi vọng bọn ả nhớ tới ước định từng ký kết là không thể nào, ngoài ra Dath và Morel cũng nhất định thừa cơ trả thù, trận chiến này còn sẽ mở rộng, bảo mọi người làm tốt việc chuẩn bị, vì địa vị bá chủ mười năm tới, trận này chúng ta không chỉ phải thắng, còn phải thắng thật hoành tráng.”

Sau khi hạ mệnh lệnh cuối cùng, ta gật đầu ra hiệu đối với ‘vũ khí bí mật’ ở góc phòng để hắn chuẩn bị đi đánh nhau.

Mà đúng lúc ta chuẩn bị đứng lên thì đột nhiên lại nhớ tới một kiện trân bảo vô tình bị xem nhẹ.

“Đúng rồi, thi thể của Kaya thế nào?”

Đúng vậy, cơ thể của Kaya chính là báu vật đối với pháp sư vong linh, đó là thứ tài liệu có chứa huyết mạch chân thần, có nó, ta có tự tin đi chế tạo một vong linh quân chủ không kém bất cứ nguyên tội nào.

Thế nhưng người nữ thám tử thuộc ‘kẻ bàng quan’ kia lại lắc đầu.

“Không thấy thi thể, những ám tinh linh kia đang điên cuồng tìm kiếm nhưng không thấy dấu vết để lại, hệt như thể thi thể Kaya tự mình đi ra ngoài.”

“Thi thể tự mình đi? Bậy nào! Chờ chút, có lẽ thật sự có khả năng…”

Chẳng phải ta đang muốn để thi thể Kaya tự đi đường sao? Số vong linh quân chủ ở Vitein hiện tại không ít, nếu là mấy tên chấp chính quan bài danh thấp thì không nói, chết nhất là ở đây còn có một vị chấp chính quan chưa từng lộ diện, mà nàng vẫn luôn mong muốn có được một nhục thân tộc tinh linh hoàn mỹ.

“Chấp chính quan thứ ba, ‘nữ yêu vương’ Heloise? Thật sự phiền toái!”

Các chấp chính quan lấy bài danh theo thực lực, nhưng trước ba và sau ba là hai việc khác nhau hoàn toàn, có người còn nói các chấp chính quan từ thứ tư trở đi chỉ là thêm vào cho đủ số.

Cốt long nữ vương Callia, thủ hạ đắc lực của Vĩnh Dạ đại đế chỉ có thể trở thành chấp chính quan thứ tư, nàng vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước, bởi lẽ ba kẻ đằng trước đều từng là ‘bạn hợp tác’ với Vĩnh Dạ đại đế, quan hệ giữa họ và đại đế là hợp tác chứ không phải thủ hạ. Trên thực tế, nếu xem xét từ lịch sử, ba người này còn là tiền bối của Vĩnh Dạ đại đế.

Trong số đó, nữ yêu vương Heloise từng là công chúa của đế quốc Tinh linh thời cổ xưa, đó không phải là mấy cái vương quốc tinh linh bị phân liệt như hiện tại mà là đế quốc của thời đại tinh linh, một mình thống trị trên bảy phần đại lục, nàng còn được xưng là ‘toàn tri giả’ vì sự toàn trí toàn năng tại lĩnh vực ma pháp.

Để nàng bài danh thứ ba thực sự không phù hợp lắm, nếu không phải do nhục thể của nàng đã bị huỷ diệt trong cuộc chiến vĩnh dạ, nàng lại không muốn tuỳ tiện tìm một cơ thể bình thường nên mới đành phải xếp ở vị trí thứ ba, nếu nàng thật sự kiếm được nhục thể của Kaya, sợ rằng bài danh của các chấp chính quan phải xếp lại.

“Đúng vậy, nửa tháng trước không ít người nhe được bài ca dao ‘chúng thần hoàng hôn’ của tinh linh thời xa xưa mà mãi vẫn không tìm thấy người đang hát, đây lại là tiêu chí xuất hiện của nàng nên mới có tin đồn rằng có đến sáu vị chấp chính quan ở đây mà mới chỉ có năm vị xuất hiện.”

“Haizz, nếu là nàng thì không ổn, chẳng dễ đối phó chút nào.”

“Đúng thế, nàng có tiếng thông minh lanh lợi, thực lực cường đại, mị lực động lòng người…”, người thám tử gật đầu thừa nhận.

“Chờ chút, sao ngươi biết được ca khúc đó tên là ‘chúng thần hoàng hôn’? Nó phải được hát bằng ngôn ngữ tinh linh cổ đại, cả Nahri không có mấy người biết!”

Lời chất vấn của ta làm người mật thám tinh linh nở nụ cười, nàng chậm rãi trút xuống tấm mặt nạ vẫn che phủ khuôn mặt.

Đó là một gương mặt cực kỳ quen thộc, hai ngày trước ta còn cảnh cáo chủ nhân khuôn mặt này không nên đi đến hội đấu giá…

Làn da trắng muốt dần chuyển thành màu đen nhánh, mái tóc hồng rực cũng dần dần biến về màu trắng bạc đặc trưng, khuôn mặt vốn thuộc về Kaya giờ phút này trở nên thành thục và tự tin hơn, hệt như một nữ vương trời sinh có được hết thảy.

“Nha, lâu quá không gặp nhỉ, Vĩnh Dạ bé nhỏ, dạo này sống tốt không?”

(*) Sừng trâu càng chui càng hẹp, ý chỉ Roland nghĩ quẩn càng nghĩ càng bế tắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play