Thành Viskasteindy có nghĩa là thành bạch kim trong ngôn ngữ địa tinh, toà thành này nằm chính giữa mấy toà núi lửa đang hoạt động, dòng sông dung nham tách biệt nó với những địa vực xung quanh.
Nếu muốn tiến vào những toà lầu các được treo cao trên không trung, người ta buộc phải đi qua những thông đạo treo lơ lửng phía dưới, nếu như nơi đây gặp ngoại địch, người thủ thành chỉ cần lấp kín mấy thông đạo kia hoặc dứt khoát nhấn chìm, hạ khói độc vào trong đó thì trên cơ bản có thể cách tuyệt Viskasteindy với thế giới bên ngoài.
Viskasteindy dựa lưng vào một bức tường nham thạch đã nguội lạnh, trong nham bích có một con đường đi thông đến thế giới mặt đất, điều này khiến nơi đây trở thành cửa khẩu buôn bán giữa hai thế giới, ngoài ra, con đường đó cũng là một đường lùi khác nếu Viskasteindy gặp nạn.
Ở thế giới dưới mặt đất an toàn luôn chiếm vị trí số một, ngay sau khi thành lập không lâu, vô số thương nhân tiến đến định cư ở nơi này. Sau đó ngoại trừ một số địa tinh còn dùng tên nguyên bản, đa số các chủng tộc khác đều dùng cách gọi tắt là Vitein.
Vị trí cửa khẩu buôn bán của Vitein cộng thêm địa hình dễ thủ khó công của nó khiến toà thành này trở thành vùng đất vàng chân chính ở địa hạ thế giới, việc đó khiến các địa tinh – những kẻ thành lập nên Vitein kiếm một vố lớn…
Đương nhiên, tại địa hạ thế giới, nếu số lượng tài sản vượt gấp mấy lần thực lực của ngươi, vậy thì đó là nguyên tội.
Địa hình phòng ngự ở nơi lưng chừng bức tường nham thạch cũng không thể phòng được dao găm sau lưng và hơi thở của phi long, sau một dãy các âm mưu và tính toán, những tên địa tinh khai sáng chỗ này đã biến thành cát bụi, hiện tại, Vitein không có thành chủ, là toà thành vô chủ trung lập nổi danh nhất cả địa hạ thế giới.
Nguyên nhân? Không có gì khác ngoại trừ số lượng thế lực trong thành quá phức tạp, mấy vị bá chủ và rất nhiều thành chủ đều thò một chân vào, ai làm thành chủ đều phải đối mặt với nguy cơ bị diệt sau một ngày, cứ thế, cả vùng đât hoàng kim này trở thành dải đất vô chủ.
“Bảo lưu thông đạo hướng lên phía trên, một vùng đất trung lập hoàn toàn giành cho việc giao dịch và ngoại giao giữa các thành thị khác nhau.”, các thành chủ và bá chủ sau khi nếm được ngon ngọt ở chỗ này dần dần hình thành một cộng ước ngầm.
Đây cũng là lí do Vitein trở thành nơi kí kết minh ước thảo phạt mặt đất, dù sao nếu kí tại đất của ám tinh linh, Gray Dwarf và người thú sẽ khó chịu, nếu kí tại địa bàn của người thú, tinh linh, Dwarf và nhân loại sẽ khó chịu, nếu muốn kí tại Long thành, mọi người phải tìm cho mình một đôi cánh trước, còn nếu kí tại nơi địa tinh xây dựng, phí vào thành và ở trọ sẽ cực cao, ai cũng bực mình.
Một nơi vô chủ như Vitein tự nhiên trở thành lựa chọn thích hợp nhất.
Một tuần trước, sau cơn chấn động gây ra bởi mười bảy titan kim loại và món đồ vĩnh dạ quyền trượng mà chúng hộ tống vào thành, tin tức vĩnh dạ quyền trượng xuất thế đã lan truyền rộng khắp, ngay cả thành chủ kế nhiệm của thành Sulfur là Annie cũng đã có chút danh tiếng.
Mà hiện tại, ta lại khoác trường bào và áo choàng, bồi hồi tại toà thành rất giống với Sulfur này.
Điểm tương tự lớn nhất giữa Vitein và Sulfur là chúng đều có nhiều chủng tộc hỗn cư, cũng không có cái thứ gọi là quý tộc, lại đều là thành thị thương mại phồn vinh nức tiếng, thế nhưng, tại trong mắt ta, hai nơi hoàn toàn bất đồng.
Trừ việc phải làm hàng xóm với vong linh – việc rất khó có thể chấp nhận đối với sinh vật sống, cư dân tại thành Sulfur chủ yếu đều là sống hỗn cư, trong một khu phố, trong một tiểu đội tuần tra, thậm chí trong một tiệm cắt tóc đều có khả năng tìm được nhiều loại chủng tộc khác nhau, hơn nữa tại thành Sulfur, các chủng tộc đều tương đối bình đẳng, mấy thứ như nô lệ căn bản không thể bị tiếp nhận.
Còn tại Vitein, giao dịch nô lệ cực kì phát đạt, thậm chí còn có cả khu thị trường và khu giác đấu dành riêng cho nô lệ. Tuy nơi này cũng có rất nhiều chủng tộc, thế nhưng mỗi chủng tộc đều sinh sống trong một khu riêng biệt, ngăn cách giữa các khu là những bức tường luỹ sâm nghiêm, ám đấu không ngừng, tỷ như hai tên nhân loại vừa bị mấy tên người sói kéo vào khu người thú kia sợ rằng không ra được nữa.
“…Đây hẳn là khu tinh linh a, chỉ có họ mới nhàn rỗi như vậy.”
Tinh linh là tộc được công nhận có năng khiếu nghệ thuật nhất, lòng theo đuổi cái đẹp và nghệ thuật của họ là không biên giới, ngay cả các ám tinh linh bị trục xuất cũng đồng dạng, tuy nhiên nếu nghĩ nghệ thuật của tinh linh chỉ là những kiến trúc điêu khắc hoặc hội hoạ tinh tế đẹp đẽ thì thực sự quá kém hiểu biết.
Những thạch nhũ rủ xuống từ trần nham bích đều bị điêu khắc thành các tượng mĩ nữ giống như thật, cái biểu tình đã muốn còn cố kháng cự kia, đôi môi hơi chu lên kia, bộ dáng cố dùng hai tay che nhưng che không hết những đường cong dụ hoặc kia, tất cả đều khiến mọi người liên tưởng đến một việc không phù hợp với thiếu nhi cho lắm.
“Cốt đầu thúc, ngươi xem thanh kiếm này đi, thật xinh đẹp.”
Nếu đã vi hành thì tự nhiên không mang theo quá nhiều người, sau lưng ta chỉ có hai người mặc áo choàng y hệt nhau, người vừa lên tiếng là lãnh tụ trên danh nghĩa của sứ đoàn – Annie, người còn lại là lương tâm bên ngoài của ta – Eliza.
Lúc này, Annie đang hào hứng nhìn một thanh kiếm mỏng làm từ bí ngân, thân kiếm thon dài như châm, trên đó điêu khắc đường vân hoa hồng tường vân màu vàng kim, chuôi kiếm có hình một tên thiên sứ đoạ lạc đang giương lớn hai cánh, ngửa cổ hét dài.
Lưỡi kiếm phủ một màu xanh mơn mởn, điều này chứng tỏ nó không phải vật trang sức mà là một hung khí từng được phụ ma hiệu quả độc tính, chí ít tên thương nhân ám tinh linh kia đang thuyết phục vị thành chủ tương lai trẻ tuổi tin tưởng điều này.
【Đặc hiệu: không. Nga, à không, nó còn có một đặc hiệu, đó là lộ ra việc ngươi là một thằng ngu thừa tiền đến nỗi mua cái đồ chơi chỉ có đẹp chứ không thiết thực này, ừm, có lẽ có thể múa nó dưới ánh mặt trời nha, mong rằng sẽ làm đối thủ của ngươi loá mắt. 】
【Nhược điểm: Cực độ giòn yếu. Khi va chạm với các vũ khí cùng cấp độ ưu tú khác có tỉ lệ 70% trực tiếp vỡ vụn – – Nahri ở trên! Tên tinh linh khốn kiếp đó vì thẩm mĩ nên đem cả thân kiếm điêu khắc rỗng tuếch! 】
【Đây là một kiện vật phẩm nghệ thuật điển hình của tinh linh, trang sức hoa lệ, tạo hình tinh tế, vật liệu quý giá, công nghệ hoàn mĩ, tuy nhiên, vô dụng! Chiến đấu? Ngươi định đem vật phẩm nghệ thuật đến chiến trường? Ngươi định khắc trên bia mộ mình ba chữ ‘nghệ thuật gia’? Ngươi vẫn nên đến chỗ dwarf chọn mấy thanh kiếm thô thô to to đi! 】
Ta đã không còn gì để nói đối với thanh kiếm mà Annie đang cố sức khua múa trong tay, cái gì có thể được hệ thống thừa nhận là vật phẩm nghệ thuật; cái gì có thể khiến hệ thống phán định là đồ bỏ đi, sản phẩm của tinh linh vẫn trước sau như một khiến người ta đau cả bi…
Theo đuổi nghệ thuật và mĩ lệ không phải sai lầm, thế nhưng ngươi đừng có đem tài liệu phụ ma trân quý đem làm thân kiếm, đã thế còn điêu khắc quá mức khiến thân kiếm giòn hơn cả vũ khí phổ thông, chuyện này các ngươi làm quá đáng rồi, lẫn lộn hết cả đầu đuôi.
Một vũ khí cùng đẳng cấp tài liệu, các công tượng của tinh linh tuyệt đối làm ra sản phẩm đẹp đến tột cùng, thế nhưng vì quá mức tinh tế tỉ mỉ điều chỉnh cho phù hợp với thẩm mĩ quan, tính thực dụng thường khiến người ta không thể nói thêm gì, ví dụ như thanh kiếm trước mắt, hay như loại khoá tử giáp(chainmail) của tinh linh nổi tiếng gần xa.
Đồ chơi đó xuất xứ từ ý tưởng chiến – pháp kiêm dung, giáp kim loại bình thường luôn ảnh hưởng cực lớn đến người làm phép, cho dù là pháp sư cận chiến cũng thường buộc phải tuyển chọn pháp bào chứ không phải các loại khải giáp kim loại với lực phòng ngự càng xuất sắc. Sau đó, các đại pháp sư tinh linh phát minh ra loại khoá tử giáp có tên ‘bài ca hài hoà’, xưng rằng có thể khiến những pháp sư có thể mặc nó thoải mái, hoàn toàn không ảnh hưởng tới phép thuật.
Trên thực tế, nó đích xác làm được điều này, vương quốc tinh linh hớn hở như điên, tính toán trả ra giá lớn đem loại giáp này phổ cập, tuy nhiên sau đó họ phát hiện một vấn đề nho nhỏ…
Loại khoá tử giáp này có sức phòng ngự còn kém cả áo vải.
Khoá tử giáp là một loại giáp cấu thành từ nhiều miếng xích khoá đan chặt vào nhau, chúng vặn vẹo cùng một chỗ cung cấp sức phòng ngự khá đáng tin. Vậy nhưng các miếng xích khoá của ‘bài ca hài hoà’ lại bị chạm khắc đến mức rỗng tuếch, khẽ chạm là vỡ vụn, không có chút phòng ngự đáng nhắc tới khi đối mặt với vũ khí kim loại.
Đôi lúc, vì tránh né mũi tên, một pháp sư lăn mình trên mặt đất, sau đó giáp trên người vỡ đầy đất, hắn phải phí mất mấy giờ đem chúng sửa sơ sơ, hợp lại lần nữa rồi mặc vào giả như không có việc gì, dù sao một tên người làm phép bậc trung trong quân đội làm cái gì ra tiền để trả phí bồi thường một kiện khoá tử giáp quý giá như thế!?
Sau đó các đại pháp sư cung đình của tinh linh tiến hành điều tra ý đồ cải tiến, rồi họ phát hiện rằng chính vì các miếng xích khoá được chạm rỗng đủ nhiều mới khiến ma lực có thể tuỳ ý lưu chuyển trên thân người sử dụng, nhưng nếu chạm rỗng đến mức đó thì mặc hay không mặc chẳng khác gì nhau, cái ý tưởng thiết kế này mâu thuẫn từ trên căn bản, không có cách nào cải tiến.
Kim loại quý trong quốc khố của quốc gia kia vì vậy mà tốn sạch, quốc gia cũng bị huỷ diệt bởi vong linh thiên tai không lâu sau đó, ‘bài ca hài hoà’ cũng đã trở thành tượng trưng cho các trang bị đẹp đẽ mà vô dụng của tinh linh…
Những tài liệu còn lại trong thương khố của quốc gia kia đến ta cũng không biết xử lí như thế nào, việc gia công và phụ ma với độ sâu cao đã khiến chúng mất đi khả năng gia công lần nữa, sau cùng ta đành đem chúng vứt hết cho những công tượng tinh linh, để họ dày vò thành các tác phẩm nghệ thuật cho rồi.
Đây cũng là nguyên do khiến các chế phẩm của tinh linh ở dưới địa hạ thế giới ế chỏng chơ nhưng lại cực kì hút hàng ở khu buôn bán cho các quý tộc trên mặt đất. Ở địa hạ thế giới, trang bị vũ khí tốt nhất vẫn là các loại thô to nhìn ngu ngu của Dwarf.
Đương nhiên, các tinh linh sẽ không thừa nhận điều này, bọn họ cho rằng đây là sự ghen ghét của các sinh vật đoản mệnh, họ nói rằng: “Chúng ta có đủ thời gian để hoàn thiện từng bước, các ngươi đang ganh tỵ những tế bào nghệ thuật của chúng ta… một đám ngu xuẩn, thiển cận như các ngươi cũng chỉ thích hợp với mấy cái que cời lò của Dwarf mà thôi.”
Ngay cả bức tượng nữ tinh linh khổng lồ trước mặt ta cũng là như thế, hình như có người còn tưởng đấy là tượng điêu nữ thần Lolth hoặc là nhu yếu phẩm của nghi thức ma pháp nào đó. Trên thực tế, dù hệ thống không nói cho ta nó là 【một đứa gái nhảy thoát y yêu thích của nhà điêu khắc rảnh rỗi vô danh】, ta cũng có thể đoán được đây là kết quả từ sự phát tác đột xuất của thiên phú nghệ thuật.
Một bức điêu khắc khổng lồ tạc trên trần nham thạch, muốn chạm đến nó cũng cần phải sử dụng [thuật phù không], nó đẹp đẽ, mĩ lệ tuyệt luân, hấp dẫn vô số ánh mắt người đời, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ là điêu khắc.
Nếu công tượng loài người muốn làm đồ chơi này, họ phải cần ít nhất bốn trăm tên công tượng cùng lúc làm trong khoảng năm hay sáu năm gì đó, thế nhưng nếu là tinh linh, không khéo chỉ cần một tên nghệ thuật gia nổi hứng ở lì một chỗ mấy trăm năm là đủ để hoàn thành thứ không ý nghĩa này.
Với thọ mệnh bình quân ngàn năm, tinh linh hao phí nổi, còn nhân loại đoản mệnh không có loại nhàm chán rỗi rãnh ấy…
Cuộc tỉ thí lòng kiên nhẫn với Kaya đã kết thúc, sau khi mài mài đến mức buộc ba tên đặc sứ chủ mẫu phải chủ động cáo từ, ả trực tiếp phái người đem thư mời đưa tới, mời chúng ta tới khu tinh linh ở Vitein gặp mặt thương nghị.
Eliza cũng đang dùng lí do mật đàm này để thuyết phục Annie từ bỏ cái thanh kiếm… ân, vật phẩm nghệ thuật kia.
“Xin Annie đại nhân lấy chính sự làm trọng, các loại việc vặt như mua đồ lưu nhiệm có thể giao cho những… hạ nhân như chúng ta.”
Lời nói của Eliza vẫn luôn mang theo một lớp độc dịch như vậy, Annie phát hiện mình nói cách nào cũng không thắng, ân, phải thêm vào yếu tố cả đánh cũng không lại vị tỷ tỷ này, nàng cũng bắt đầu làm quen tự động bỏ qua những ác ý ẩn trong câu nói của đối phương.
Nhưng ta lại cảm thấy không ổn, Annie là thành chủ tương lai, Eliza rất có khả năng là viện trưởng kế nhiệm của viện hành chính hoặc viện trưởng pháp viện, nếu các nàng ở chung bất hoà thì thành Sulfur sau này sẽ ra sao?
“Rõ ràng ngoại trừ ta thì Eliza luôn có thể bảo trì lễ độ với bất cứ người nào nha, tại sao nàng lại có nhiều địch ý với Annie như vậy nhỉ? Xem ra vẫn cần tìm một cơ hội nào đó cùng nàng nói chuyện.”
Đột nhiên, các thủ vệ tinh linh trước mắt dạt sang hai bên, tiếp đó một thân ảnh nữ tế tự ám tinh linh đi ra từ trong bóng tối, ngoài ra còn không ít nữ tính ám tinh linh với dụng mạo kiêu ngạo, áo quần hoa lệ đi sau lưng ả…
““Địa hạ thế giới có tổng cộng bảy mươi hai thành trì thuộc về ám tinh linh, nơi này đã xuất hiện hơn hai mươi vị chủ mẫu của đệ nhất gia tộc, ngoại trừ những người cách quá xa không thể chạy tới, Chu hậu Lolth và các mục sư của nữ thần này ít nhất nắm trong tay hơn nửa số thành thị của ám tinh linh, đây là thị uy sao?”
Đây đương nhiên là thị uy, bất luận vị chủ mẫu nào đều có quyền lực không kém thành chủ tại toà thành của mình, các chủ mẫu hiện tại đối với Kaya lại chỉ như thủ hạ đối với chủ nhân, điều này thể hiện rõ ràng quyền uy của ả. Không nghi ngờ gì, đây là một loại áp bách không tiếng động:
“Phàm nhân, ngươi phải biết khiêm tốn là cái gì, ngươi cũng chỉ xứng đứng ngang hàng với thủ hạ của ta mà thôi…”
Dưới tấm mặt nạ, ta lại cười.
Hoàng đế không bao giờ đi so đo ai quyền uy hơn với một gã nông dân, người có quyền lực chân chính không cần phô bày trang sức dư thừa, loại phô trương này chỉ có thể nói rõ trong lòng Kaya đang chột dạ, ả đang lo sợ khi phải đối mặt với thực lực của thành Sulfur, ả muốn làm gì đó để ngăn chặn vị bá chủ tân sinh này.
“A ha, xem ra, vở hài kịch lúc vào thành kia có hiệu quả không tệ nha.”
Ngày đó, lúc chúng ta vào thành, mười bảy đài người máy thuộc hệ liệt Roland trực tiếp xông thẳng vào cửa chính.
Sau khi bị ngăn chặn, chúng ta trực tiếp phái ra một đài trong đó đi ra đánh bẹp hai con rồng đen trưởng thành, trong khi hỗn chiến ‘không cẩn thận’ đụng nát cái cửa thành bằng hợp kim, lộ rõ sự bưu hãn của người máy khổng lồ và tài liệu kiên cố của nó.
Sau đó, ta còn để Annie đi tuyên bố, nhưng người khổng lồ cơ khí này sắp sửa được thành Sulfur đem đi bán đấu giá vũ khí, vì thế, cơn sóng từ chuyện này càng cuộn trào mãnh liệt.
Việc này có lợi hơn bất cứ chiến dịch tuyên truyền nào, tất cả mọi người sẽ tưởng rằng: “Kể cả những cỗ máy chiến tranh có thể giết chết rồng trưởng thành đều có thể bán ra, vậy thị thành Sulfur phải chăng còn có con bài càng mạnh mẽ hơn nữa?”
Việc này đương nhiên là do ta hư trương thanh thế, lúc trước khi xuất phát, bọn Rowe từng báo cáo với ta:
“Đại nhân, Roland III đến Roland XVIII đã được chuẩn bị hoàn tất, nếu người điều khiển là chức nghiệp giả hoàng kim giai, vậy thì các người máy khổng lồ hẳn có thể đạt đến thực lực của chuẩn truyền kì.”
Lúc đó ta rất kinh ngạc, bởi lẽ cảnh tượng Roland II tung hoành vô địch vẫn in sâu trong óc ta, cỗ máy đó có thể nhẹ nhàng ép chết truyền kì, dù chưa chắc đạt đến cấp bậc thánh giả nhưng cũng kém không xa, thế mà các cỗ máy trước mắt chỉ là chuẩn truyền kì, việc này thật sự khiến cảm xúc của người ta bị dội nước.
Rất nhanh, ta liền biết rõ mọi việc sau khi nghe giải thích.
“Roland II là bản mẫu! Chế tạo bản mẫu không quan tâm giá cả chế tạo, nhiệm vụ của nó chỉ là chứng minh ý niệm thiết kế đủ chính xác hay không. Vì chế tạo Roland II, trên trăm tên cơ giới sư đem tàng trân của mình bỏ vào đó, thậm chí có một vị đại sư sử dụng trái tim titan tổ truyền mới khiến nó có được uy năng như vậy. Nếu muốn các đài Roland khác cũng có uy lực như thế, sợ rằng các cơ giới sư chúng ta làm được, ngài cũng không trả nổi tiền.”
Ta cũng nhận được nghiệm chứng từ cơ giới học, bất kể người cơ giới được chế tạo thế nào, nguyên lí cấu tạo của nó vẫn bao gồm các bộ phận chính là nguồn động lực, vỏ cơ giáp, động cơ, cơ chế truyền lực. Trái tim titan là viên bảo thạch hình trái tim ngưng tụ thành sau khi titan chết, cực kì giàu lực lượng lôi điện, cũng là nguồn động lực cao cấp nhất.
Thế giới luôn cân bằng, mọi vật nếu muốn có thực lực từ truyền kì trở lên đều khó có thể nhanh chóng tạo thành được, cho dù ta có thể kiếm ra một bộ xác ngoài cơ giáp mạnh mẽ, nếu như không có nguồn động lực đủ mạnh cũng không thể tạo ra một vũ khí cường đại.
Ở thế giới này, việc sử dụng nhiên liệu hoá thạch mới chỉ bước đầu thăm dò mà các loại tên lửa đã bay đầy đầu. Nguồn động lực ưu tú thường dùng là nội hạch của các loại ma vật siêu cấp, thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, chỉ khi nào có thể giải quyết vấn đề hạch tâm động lực mới chân chính phát huy được thực lực của cơ giới học.
Nói tới chuyện này ta không khỏi nhớ tới chút chuyện cũ khá tương tự.
Ta vẫn thường sử dụng hệ thống để rút thưởng hàng tháng còn gì, lần đó ta rút được một đồ vật từ tay chú mèo máy màu xanh, một thứ vũ khí thậm chí còn vượt qua thần khí – đèn pin thu nhỏ.
Lúc đó ta vui mừng đến mức sắp hỏng đến nơi, cứ tưởng hệ thống phát thiện tâm cuối cùng cho ta một cái trang bị cực phẩm có thể sử dụng, thế nhưng sau đó, ta biết chính mình lại bị lừa. Ta đã vui mừng quá sớm, cũng đánh giá quá cao nhân phẩm của hệ thống.
Đen pin thu nhỏ là đồ thật, thế nhưng bên trong không có pin!
Nhìn cái đèn pin không thể sử dụng đó và bản thuyết minh kèm theo, ta khóng không ra nước mắt, quỳ xuống cầu xin hệ thống để ta hoán đổi ra một cục pin.... Đáng tiếc, cái hệ thống khốn nạn kia cơ bản không có ý định để ta nắm giữ được thứ thần khí có thể thay đổi nhân quả này, vì lẽ đó làm sao nó có thể đáp ứng!?!
Ta lấy mục tiêu là pin tiến hành rút thưởng, sau ba tháng, ta rút được một cái chong chóng tre không có pin, một cái súng lục gắn mắt cao bồi, lại còn một cái bồn tắm đầy nước nữa… Từ đó về sau, ta lĩnh hội sâu sắc tinh thần lừa đảo của hệ thống, quyết định tự lực tự cường.
Về sau, khi xác định nền khoa học của nơi này không có khái niệm gì về nguồn năng lượng cá nhân quy mô nhỏ (pin, ắc quy), ta vắt hết chất xám, thu thập vô số sách vở liên quan đến hoá chất, từ đó phát hiện ra rằng nếu dựa vào trình độ công nghiệp của Nahri hiện tại, muốn tạo ra một cục pin thích hợp cần phải giải quyết những vấn đề như điện phân, các vật liệu dẫn điện, các kim loại điện cực… trong hoá học, sau đó tiếp tục vượt qua một cơ số nan đề về kĩ thuật, đem tất cả những tri thức khoa học kĩ thuật liên quan bổ sung đầy đủ. Cứ thế cũng cần phải mấy trăm năm, đây là tính toán quá trình thuận lợi.(*)
Giấc mơ cách mạng công nghiệp của ta nhanh chóng sụp đổ.
Khục, kéo xa quá rồi, quay về chuyện chính.
Khi biết Roland II khó có thể phục chế, ta quyết định chỉnh sửa kế hoạch.
Tất cả các người máy dòng Roland đều phải lấy ngoại hình của Roland II làm tiêu chuẩn, không cho phép một chút khác biệt, thậm chí biển hiệu mặt sau cũng biến mất, tuyệt đối không để người khác có thể phân biệt rõ chúng.
Sau đó thì đơn giản, ta để Roland II tiến lên hoàn thành biểu diễn, thế là những tên Roland hàng nhái sau lưng trở thành uy hiếp cực lớn… Nói thật, mỗi khi nhắc tới danh tự của chúng ta vẫn khó chịu nửa ngày, rất nhiều lần kiến nghị đổi tên nhưng đều không thể đạt được sự đồng thuận.
Đối với người biết chân tướng, đội ngũ này gồm có một tên có thể dễ dàng bắt nạt truyền kì cùng mười sáu tên chuẩn truyền kì, chỉ có thể uy hiếp đến thành thị bình thường. Còn người không biết, trong mắt họ đó chính là mười bảy người máy cơ giới khổng lồ với chiến lực của thánh giả, đội hình như vậy đến bá chủ cũng không thể coi thường.
Mà tuyên ngôn đấu giá lại khiến người khác kinh sợ đối với tích luỹ ẩn giấu của thành Sulfur, một toà thành có thể tuỳ tiện đem mười ba đài binh khí chiến lược cấp thánh giả ra bán đấu giá. Ừm, lần này ta chắc cũng có thể kiếm nhiều một chút, ít nhất cũng phải đem phí tài liệu và nhân công thu về.
“Nếu hai bên không ở cùng một trình độ, đàm phán thế nào đều dẫn đến kết quả là một bên nuốt sạch bên còn lại để tiến tới thống nhất nha.”
Cuối cùng thì vở kịch do ta phí hết tâm tư bố trí đã đạt tới hiệu quả mong muốn, con gái của chân thần Lolth, lãnh tụ tối cao trên danh nghĩa của tất cả ám tinh linh - Kaya, hiện tại ả bày ra khí thế của mình đã chứng minh tất cả.
“Chắc ngươi là Vô Miên giả rồi, nguyện tiếng chân Chu hậu vang lên bên tai ngươi. Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện, ngươi cùng ta, tư nhân và bí mật.”
Thanh âm của Kaya mang theo một luồng ma lực đặc biệt, nó làm người nghe cảm giác ả vừa giống một mục sư thần thánh đang giảng đạo lại vừa giống một người tình nhỏ đang thỏ thẻ tỏ tình, khiến người ta không tự chủ cảm giác muốn nghe nhiều hơn chút nữa.
Thế nhưng những chủ mẫu đằng sau đã cười nghiêng ngả.
Dưới cái nhìn hơi kì cục về luyến ái của ám tinh linh, lời này chẳng khác gì một tên yêu râu xanh mời gái nhà lành vào khách sạn, cực kì vô lễ và thô lỗ.
Mà câu cầu chúc đầu tiên mới nghe thì tưởng như muốn vị thần mình đang tín ngưỡng chúc phúc đối phương, trên thực tế cũng không có ý gì hay, Lolth có tám cái chân, toàn bộ là chân nhện. Con nhện khi đi không phát ra bất cứ thanh âm gì, ngoại trừ trong một trường hợp duy nhất, đó là khi nó tiến gần đến con mồi và mong muốn được nhìn thấy và nghe thấy sự sợ hãi tột cùng của con mồi trong lúc tuyệt vọng. Nói thẳng ra, ả muốn ngươi đi bán muối, đồng thời còn muốn nhìn thấy ngươi bất lực giãy dụa.
“Bao năm rồi mà ám tinh linh vẫn thích dùng ngón này hoài, khi hỏi thăm thêm vào chút châm chọc và nguyền rủa, nếu ngươi không nghe hiểu thì có thể lớn tiếng nhạo báng sự vô tri của ngươi, chỉ ra sự nông cạn thiếu hụt tích luỹ của những kẻ đoản mệnh.”
Từ lâu ta đã chán chơi cái trò con nít này, ta đã từng khiến mấy vương quốc truyền thừa ngàn năm, vạn năm của tinh linh diệt vong, số điển tịch trân tàng của chúng bày đầy trong tủ sách của ta, mấy trò mèo ấy tính là cái gì!?
“Kaya nữ sĩ tôn kính, cám ơn lời hỏi thăm của ngài, mong tám con mắt của Chu hậu vĩnh viễn nhìn kĩ ngài, mong thần sứ ánh nến sớm đến bên trái phải của ngài.”
Kaya đã rủa ta thì đương nhiên ta phải đáp trả. Chu hậu Lolth vốn nổi danh đa nghi xảo trá hung tàn giảo hoạt…. (nói chung hầu như tính xấu gì gắn lên cũng được), người bị ả nhìn kĩ thì đừng hòng có chuyện gì tốt. Còn thần sứ ánh nến, Yochlols(**) ấy mà, loại sinh vật tà ác này là đặc sứ của Lolth, sau khi nó hàng lâm đảm bảo sẽ có một chuỗi dài âm mưu và phiền toái, hoàn thành tốt chưa chắc có thưởng, không hoàn thành chắc phải đi gặp Lolth, ân, dưới trạng thái linh hồn, cơ thể cứ ở lại phàm trần đi…
Đối với các chủ mẫu, dạng thượng cấp này không gặp thì tốt hơn.
Đối với cá nhân, lời nói của ta là nguyền rủa, thế nhưng với một mục sư, việc chân thần và tín sứ của chân thần nhìn chăm chú là một loại vinh quang, do đó Kaya không tìm ra cách nào để phản bác.
Dù âm thầm ăn thiệt thế nhưng ả lại cười vân đạm phong khinh.
“Không hổ là một đại hiền giả tự mình sáng lập sức mạnh luật pháp, tri thức và trí tuệ của ngài đáng để nhận sự tôn trọng từ chúng ta. Chúng ta hãy bỏ qua mấy chuyện lặt vặt đi và chuyển sang một nghị đề mà cả hai đều quan tâm.”
Nói xong, ả tự nhiên nâng cánh tay mình, tính toán đề ta hành lễ hôn cánh tay.
Thế nhưng sau đó cánh tay của Kaya đông cứng giữa không trung, bởi lẽ ta lại lặng lẽ lùi về sau một bước, hé lộ ra Annie ở phía sau lưng.
“Rất vui được gặp ngài, ta là Annie, Annie Levine, thành chủ kế nhiệm của thành Sulfur, Vô Miên đại thúc nói hôm nay sẽ do ta và ngài đàm phán.”
Annie cười toe toét tiến lên nắm lấy cánh tay của Kaya, sau đó lắc thật lực.
Kaya nhìn ta với vẻ ngoài ý liệu. Đối với các ám tinh linh, một chủng tộc coi tranh đoạt quyền lực và địa vị là bản năng, ả ngay từ đầu đã không đem vị ‘con rối tiểu thành chủ’ đặt trong mắt mình. Ả không thể lý giải tại sao một kẻ áp đảo trên toàn bộ phương diện như ta lại có thể để Annie trở thành đại biểu của thành Sulfur.
Còn kẻ lui về phía sau như ta đã lặng lẽ đem tất cả thu vào ánh mắt, tiếp theo Annie làm cái gì ta cũng không biết rõ, dù sao trước đó ta chỉ nói để Annie đàm phán mà không nói nàng cần đàm phán như thế nào.
“Chúng ta không thể giúp ngươi cả đời, đây là bồi dưỡng, đồng thời cũng là khảo nghiệm, Annie, cố gắng lên!”
“Hừ! Đại nhân thật thâm tình nha. Quả nhiên là hôn thê có khác, đối đãi khác biệt hẳn. Có điều tiểu Annie không có sở thích luyến thi thì phải, cần ta chuẩn bị tiệc rượu an ủi ngài lần thứ chín trăm chín mươi chín không?”
“Đừng bịa đặt vu khống, người khác không biết nghe bừa tin tưởng thì làm sao! Làm gì có chuyện chín trăm chín mươi chín lần, chỉ mới có bốn mươi sáu lần thất tình! Còn chưa tới ba chữ số…”
“Chủ nhân, không thể không nhắc nhở ngài, những tên có lỗ tai dài thường rất thính, ngài nói lịch sử thất tình lớn tiếng như vậy các vị cụ bà ở đây nghe được hết, ừm, hình như có vài vị đang liếc qua liếc lại phía dưới ngài, nhìn biểu tình có vẻ như muốn đổi khẩu vị, nếm thử mùi một đồng tử ngàn năm như ngài. Có lẽ sau đó các cụ bà còn có thể cho ngươi một bao lì xì đỏ bồi thường. Chẳng qua…”
Sau đó nàng còn đẩy kính mắt một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một ánh mắt đồng tình ẩn chứa chế nhạo…
Đoạn sau câu vừa rồi ta rất rõ ràng: “Một tên chỉ còn xương như ngài còn muốn nữ nhân à?”
“Ta…Ta không muốn bao lì xì! Ta… Ta muốn sống lại.” người nào đó lẩm bẩm, người nào đó chuẩn bị vừa chạy vừa khóc.
“Ý của ngài tức là nếu ngài có nhục thể thì nguyện ý để mấy mụ già đáng tuổi bà tổ của bà tổ của ngài nhấm nháp sao? Thật bẩn thỉu.” nữ bộc nào đó thừa cơ sử dụng ultimate, người nào đó không chịu nổi, lên bảng đếm số…
(*) Có thể có bạn đọc sẽ cho rằng: chỉ một cục pin thôi mà, có tốn thời gian vậy không… Trên thực tế, không nhắc tới loại pin thế kỉ 22 dùng cho bảo bối của Doraemon, pin của chúng ta ngày nay cũng không phải thứ dễ chế tạo nếu không có nền công nghiệp đi kèm ủng hộ. Nguồn năng lượng di động đầu tiên của con người xuất hiện cách đây khoảng 2000 năm ở Ai Cập, nó to bằng cái vại muối dưa. Đến năm 16xx, các nhà khoa học vẫn phải dùng bình leyden cho thí nghiệm điện từ học. Cục pin đầu tiên được Volta phát minh năm 1800, đến 1899 Waldmar mới phát minh ra pin Nikel-Cadimi mà sau này được cải tiến thành pin Nikel-Sắt Hydrid quen thuộc với chúng ta ngày nay. Còn pin điện thoại Li-ion thì đến tận năm 1991 mới được đưa vào trong thương mại.
(**) loài ác ma tà ác, trong tự nhiên chúng thường xuất hiện dưới hình dạng một đám sáp tan chảy hôi thối với tám cái xúc tu cao khoảng 1,8-2m. Loại quái vật này có thể thay đổi hình dạng của mình, thường là biến thành một nữ ám tinh linh hoặc một con nhện khổng lồ, chúng cũng có thể biến thành dạng khí khiến đối phương hít vào và gây ngạt thở. Chi tiết xem tại forgoten realms wiki.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT