Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm tháng trôi như cánh én lượn chân trời… Được rồi, ta chỉ muốn văn vẻ chút, trên thực sự mới có hai ngày, thành Sulfur cũng dần khôi phục sự bình tĩnh.
Ngày đó, khi tất cả các đào phạm và những tên ác đồ nhân hỗn loạn chạy ra làm càn đều bị xử quyết, kẻ bị sợi thừng vô hình treo giữa không trung, kẻ nháy mắt đầu rơi xuống đất; những tên may mắn chưa chạm đến ranh giới cũng cảm thấy đoạn đầu đài vô hình đã ở ngay trước mắt, lập tức dừng lại bước chân tội lỗi của mình.
Rối loạn không tiếp tục được bao lâu, sau khi ngoại địch bị quét sạch, bốn sảnh một viện gấp rút phái ra nhân thủ tới duy trì trật tự, rất nhanh, thành Sulfur khôi phục phần nào dáng vẻ trước đây.
Cũng ngày đó, một con rồng đỏ khổng lồ, mang trên mình vô số vết thương còn đang vung vãi máu xuống mặt đất, bay qua gần nửa toà thành, rơi ầm ầm xuống khu vực thánh đường. Sau khi người ta biết thủ hộ thần của thành Sulfur – Aainmetheus bị thương nặng đến mức cần tới hơn trăm gã thánh kị sĩ và mục sư đồng thời chữa trị, lời đồn ba cự đầu bó tay bàng quan để bài trừ dị kỉ không công mà phá.
Ngược lại, dưới sự khống chế của một số người có ‘tâm’, việc ba cự đầu đại chiến hai bá chủ, Aainmetheus cũng vì vậy mà trọng thương, bắt đầu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Đương nhiên, sự tình nào có liên quan đến hoả nguyên tố thần chắc chắn sẽ không lộ ra, lí do của cuộc chiến mặt ngoài vẫn là chủ đề thường thấy ở địa hạ thế giới – công thành chiếm đất.
Cả toà thành suýt chút diệt vong, phải dựa vào sự liều mạng của các ‘thủ hộ giả’ mới vượt qua cơn sóng dữ, mỗi người dân đều chìm trong vui mừng, đau xót và cảm ân… Họ biết mình có ngoại địch cường đại, cũng biết thủ hộ giả của mình mạnh mẽ không kém. Vì vậy, sau tuần lễ đầy tai nạn này, cả toà thành thị với vô số chủng tộc lại càng thêm đoàn kết.
Nếu cố soi mói ra điểm khác biệt, có lẽ chỉ có việc cà chua trứng thối ngoài chợ bán hết sạch…
Sau khi việc phản bội của nghị hội bị vạch trần, bằng chứng minh xác chính là những tên nghị viên bị rớt đầu hôm trước, hiện tại, cửa lớn của đại sảnh nghị hội đã trát đầy cà chua với trứng thối, tất cả cửa sổ cũng bị đập nát.
Mấy nghị viên có chút danh tiếng khi ra ngoài, nếu không muốn lúc đi một thân sạch sẽ, lúc về toàn thân năm màu sáu sắc, tốt nhất nên mang theo vài cái bảo tiêu, vác theo cái cánh cửa chặn hoả lực.
Trong đợt hạo kiếp này, số lượng thương vong lên đến hơn ba trăm, nhưng người chết dù sao cũng đã chết, hung thủ cũng đã bị tru diệt, người bị hại và gia thuộc cũng có mục tiêu phát tiết oán khí, quầy bán trái cây ung trước cửa nghị hội cũng cháy hàng, xã hội hài hoà tốt đẹp, đáng chúc mừng, đáng chúc mừng….
Thậm chí, có vài thương nhân nhanh nhạy nhìn ra cơ hội buôn bán trong dịp này…
“Ngài còn dùng loại cà chua trứng thối nguyên thuỷ này sao, quá lỗi thời,. Lựu đạn khí thối, sản phẩm luyện kim thuật của Gnome(*), một viên ba đồng vàng, mùi thối nồng nặc, hồi lâu không tiêu tan, còn có cả lựu đạn thuốc màu, một viên hai đồng vàng, mười ba loại màu sắc tuỳ khách tuyển chọn, khi mua tặng kèm một tờ danh sách màu, một bộ tập tô, còn đưa tặng thêm một con gà con làm bằng cơ giới học của Gnome! Khác với địa tinh, cơ giới học của Gnome chúng ta hoàn toàn đáng tin cậy, chắc chắn không nổ tung, tuyệt đối không nổ tung!”
“Lựu đạn khói của địa tinh! Tạc đạn địa tinh số một, số hai đến số bảy, uy lực bảo chứng, chỉ nổ thương không nổ chết, sản phẩm tất yếu khi báo thù rửa hận, nhất là, giá cả tiện nghi!! Chỉ bằng một nửa mấy cái đồ chơi của tên Gnome ẻo lả! Một đồng vàng một viên!”
“Đủ, Rowe Golden Coin ở thẩm phán sảnh, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi! Ngươi có thể mắng ta, thế nhưng không thể làm nhục kết tinh trí tuệ của tộc Gnome chúng ta!”
“Tên ẻo lả Millhous Wannadie-er Storm, là các ngươi mở miệng mắng người trước. Gnome các ngươi có mặt mũi chỉ trích cơ giới học của địa tinh chúng ta? Đúng, đồ vật của các ngươi sẽ không phát nổ, thế nhưng những hiệu quả ngoài ý muốn lung ta lung tung còn đáng sợ hơn phát nổ, ngươi dám vỗ ngực mà thề mình chưa bị dụng cụ truyền tống ném lên giữa không trung, không bị lưới điện giật gần chết, không bị xạ tuyến tử vong đem chính mình hoá thành tí hon? Cơ giới học của Gnome các ngươi hệt như họ của ngươi, Wannadie-er Storm, lũ chuyên đi tìm chết!”
“Họ ta là Manadire Storm, Manadire Storm!!” (**)
Nghe mắng, tên Gnome với hình thể trẻ con bắt đầu phát cuồng.
“Nếm thử cái này cho ta!!”, hắn lấy ra một thứ đồ chơi giống như một loại cơ giới đạo cụ có hình dang giống khẩu súng, hướng nòng về phía Rowe, sau đó….
“Chíp chíp, chíp chíp chíp!”, tại chỗ của tên Gnome vừa nãy xuất hiện một chú gà con, ngoài ra còn dụng cụ hoá gà rơi bên cạnh….
“Ha ha ha! Ta đã nói đồ chơi của đam Gnome các ngươi đều không đáng tin!” Rowe chỉ vào con gà con cuồng tiếu, sau đó hắn còn lấy ra ba quả cầu nhỏ màu bạc chơi tung hứng.
Tay không nghịch lựu đạn, mặt không chút sợ hãi, tay không chút run rẩy, Rowe phơi bày trước mặt mọi người dũng khí đặc hữu của địa tinh.
“Xem! Xem kì tích cơ giới học của địa tinh chúng ta! Chúng ta không phủ nhận đồ chúng ta làm có tính không đoán trước được, nhưng chỉ cần chúng ta bỏ công sức đời đời nghiên cứu, một đời truyền một đời, cơ giới học của địa tinh tuyệt đối sẽ càng ngày càng tiên tiến! Cho dù ông ta, cha ta đều chết vì tai nạn, ta cũng sẽ tiếp tục làm, cho dù ta thất bại, con ta, cháu ta cũng sẽ tiếp tục nỗ lực!!”
Rowe ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng tuyên bố, cứ như thể chuẩn bị hi sinh, mặc kệ con gà con vẫn mổ chân hắn từ nãy đến giờ.
Tinh thần xả thân vì cơ giới học của các địa tinh ngoài ý muốn chiếm được sự kinh hô và tiếng vỗ tay của người xem.
“Nói hay lắm!”, thậm chí có người còn chuẩn bị tiến lên mua một ít cơ giới sản phẩm của Rowe. Nhưng đúng lúc đó, Rowe tiếp tục nói:
“Khi ông ta chết mới tạc một cái hố bán kính mười ba mét, khi cha ta chết cái hố có bán kính ba mươi mét, khi ta chết, nhất định phải tạc một cái hố to đến trăm mét! Dòng họ Golden Coin chúng ta nhất định phải nghiên cứu ra loại lựu đạn có thể tạc cả thành trì!!!”
Được rồi, tên địa tinh vì quá hưng phấn mà lộ nguyên hình lập tức doạ lui tất cả mọi người, cũng may, họ đã lùi…
“A, miếng đồng vặn vẹo này là cái gì?”, những cú mổ liên tục của gà con cuối cùng gây ra sự chú ý của Rowe, sau đó hắn nhìn đến miếng đồng rơi ra từ túi áo mình, ánh mắt lộ ra chút tò mò, tiếp đó trán bắt đầu vã mồ hôi…
“Đệt, chốt bảo hiểm a!!!”
“Đùng!” “Đùng!” “Đùng!”
“Đây… đây chỉ là một thất bại nhỏ, ta sẽ không buông tha! Ta… ta sẽ còn trở về, I will be back!!!”
Sau khi triển lộ dũng khí không màng sinh tử, Rowe tiếp tục phơi bày cách thức tự đi tìm chết ngày thường của địa tinh.
Lúc này, ba tiếng nổ đã đem vị thương nhân bán dụng cụ cơ giới bay lên trời… thế nhưng nghe tiếng hét đầy dõng dạc đó, tất cả có vẻ mới chỉ là bắt đầu…
Sau lưng đám người, ta tận mắt nhìn màn náo kịch này, sau đó, quay đầu nói với Eliza:
“Hiện tại tình huống trong thành bất ổn, không phải lúc để họ làm càn. Viết cho ta tờ lệnh của viện trưởng pháp viện và viện trưởng viện hành chính: Tháng sau là tháng phòng thủ cơ giới học, huy động thẩm phán sảnh và thành quản đi, tìm chút lí do đem những tên lùn hay gây chuyện này ném vào trại giam một tháng.”
“Chỉ cần là đại sư cơ giới học, cứ tìm thấy là bắt, tuyệt đối không sai. Bắt sai rồi thì sao? Ta tự thân đi xin lỗi là được rồi chứ? Yên tâm đi, giống nhưng không có thằng đàn ông nào không dê, thế giới này cũng không có tên địa tinh nào không nổ tung, không có tên Gnome nào không tự tìm đường chết.”
“À, anh em nhà Belha còn ở trại giam chứ?”
“Còn tại, thời hạn giam giữ của chúng chỉ còn ba ngày.”
Được đến đáp án, ta thoả mãn gật đầu.
“Ngày mai đem chút linh kiện cơ giới cho bọn hắn, như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không nhịn được đem phòng giam nổ tung, thế là chúng ta lại có lí do đem bọn chúng nhốt thêm tháng nữa. Hai tên đầu não gây nổ của thánh Sulfur không làm càn ở bên ngoài, những tên chơi cơ giới học phiền toái không có người lãnh đạo, tháng phòng thủ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Nói xong, ta quay đầu rời đi, phủ thành chủ cách đây không xa, thế nhưng khi nhìn thấy tên Manadire Storm cháy khét nằm trên đất, ta lại dừng lại.
“Suýt quên, sau khi Wannadie-er Storm thoát khỏi tình trạng ‘gà nướng’, nói cho hắn và Rowe, ‘Tiền công hai tháng tiếp theo của các ngươi bị cắt, ta không quan tâm các ngươi làm càn thế nào, nhưng lần sau còn lộ ra mình là thành viên của pháp viện, làm bại hoại thanh danh của pháp viện, ta sẽ…’”
Nói đến đây, ta nghẹn không biết nói gì tiếp. Đám lùn tịt này đều là những kẻ trời sinh gan lớn, nổ tung và lữ hành không gian đều là chuyện hàng ngày, loại trừng phạt nào có thể hù sợ bọn họ? Ta không khỏi có chút đau đầu.
Thế nhưng Eliza lại nói bên tai ta:
“Vậy thì để Gnome dùng dụng cụ của địa tinh, địa tinh dùng dụng cụ của Gnome, cưỡng chế hai bên đổi dụng cụ cho nhau.”
Nhìn khuôn mặt cười lạnh lẽo trước mặt, nghe thanh âm tựa như chuông bạc bên tai, ta không khỏi sửng sốt:
“Để bọn họ sử dụng cơ giới học của đối phương đảm bảo thảm hơn cả giết bọn họ. Nhìn bề ngoài có vẻ cơ giới học của Gnome và địa tinh cùng loại, thế nhưng thực tế nguyên lí khác biệt một trời một vực. Đã thế còn bắt bọn họ dùng những dụng cụ mình phiền chán nhất, nghiên cứu những lý luận mình chán ghét nhất! Đúng là khổ hình. Khà khà, chẳng qua…”
Ta nhấc ngón tay cái: “Chủ ý hay, càng ngày càng có phong thái của ta.”
Khục, nói chuyện chính, ta chọn đường đi đến phủ thành chủ cũng là vì muốn xem sau bão táp thì thành Sulfur khôi phục thế nào. Hiện tại, nhìn đến những kẻ đã có thơi gian rảnh rỗi đi diễn náo kịch, ta cực kì an lòng.
Là hắc thủ giật dây sau màn, ta cũng vô cùng thoả mãn đối với năng lực khống chế tình báo của ‘kẻ bàng quan’ và công hội đạo tặc thành Sulfur, chí ít, tại mặt ngoài hết thảy không có gì biến hoá.
Tất nhiên, chỉ là mặt ngoài, trận này ba cự đầu đánh lui hai bá chủ, quân đội của hai bá chủ còn toàn diệt, chuyện lớn như vậy sao có thể không thay đổi cái gì…
“Nói thắng đi, ngươi thành lập học viện Nam Tường, công khai đào góc tường giáo hội, nhất cử đem hệ thống tư pháp mở rộng gấp ba lần, đến cùng định làm cái gì…”
Tiểu Hồng đang dưỡng thương nên không tới, trong phủ thành chủ, Margareth và Adam đang tán gẫu uống trà, đương nhiên, cũng tuỳ tiện xử lí thu hoạch gần đây, thế mà sau khi ta vừa ngồi xuống Margareth đã bắt đầu làm khó.
“Ha ha, những tiểu nha đầu kia lần này tử chiến không lùi,liều mạng bảo vệ nhân dân, ta rất hân thưởng, chỉ đem các nàng triệt để hoà vào hệ thống tư pháp như mong muốn của các nàng thôi mà, ngươi đừng có nói ngươi không biết kì vọng của các thành quản là gì.”
Ta lấy ra con dao xương, cẩn cẩn thận thận điêu khắc cây gậy gỗ trong tay.
Sau khi kết thúc thẩm phán, ta bắt đầu mê điêu khắc gỗ, đây là chơi kĩ thuật, không phân tâm được.
“Nói thật?”
“Quá phiền, không muốn nói.”
Margareth lắc lắc đầu, lại ngồi xuống, vu yêu trước sau gì cũng đang ấp ủ âm mưu, nếu hắn không muốn nói, vậy thì hỏi thế nào cũng bằng thừa.
Tâm tư của thằng này quá khó đoán, quỷ bí dị thường, rất nhiều lúc rõ ràng đang làm xằng, vậy mà một thời gian sau lại trở thành nước đi được tính trước một cách tuyệt diệu, nếu hắn thật sự muốn âm thầm làm, dù thấy toàn bộ quá trình cũng đoán không ra.
Margareth từng hỏi qua, thế nhưng đối phương lại trả lời theo cách nàng không ngờ tới:
“Tư duy của các ngươi quá trực tiếp, các ngươi ưa thích dùng phương thức làm việc như đang chơi chiến tranh ma kì (*), hai bên kì thủ tranh đoạt hơn thua mỗi quân cờ, tích luỹ thắng lợi nhỏ để làm nên thắng lợi lớn, nhìn tưởng đại khí, trên thực tế không khác gì một tên thợ thủ công dùng rìu đục đá, rất dễ bị người khác xem thấu, vì vậy rơi xuống tiểu thừa. Còn ta, ta chơi cờ vây, hạ một quân cờ, kiên nhẫn chờ đợi, không tranh đoạt mảy may, một lần ăn lớn.”
“Cờ vây? Có loại cờ này trên đời à? Chẳng lẽ một loại nào đó đã biến mất trong lịch sử?” sau đó, Margareth tiếp tục truy hỏi, thế nhưng Roland lại luôn đánh trống lảng.
“Đúng rồi, mấy ngày tới ta định kiến lập một phân viện, pháp viện thành Caron.”
Thành chủ Hừ Hừ thành Caron đã chết dưới cấm chú của Margareth hai hôm trước, thành Caron giờ tự nhiên thành nơi vô chủ, mà ý tứ của ta cũng rất rõ ràng.
“Khó trách ngươi khuếch trương nhân viên? Ngươi định chiếm thành Caron?”
“Đương nhiên, đánh Boss không thăng cấp thì thôi, không có bảo vật để nhặt cũng nhịn, đến địa bàn cũng không chiếm, mĩ nữ cũng không lấy, điều đó không phải chả có tí sảng khoái nào ư, nếu thế người ta bỏ chơi đó nha.”
Được rồi, bọn họ giống như bình thường, trực tiếp bỏ qua mấy lời khùng khùng ta nói, nhưng trên thực tế, ta nói chính là quan điểm chủ lưu hiện nay, chẳng qua, theo ý kiến cá nhân ta, sống vui vẻ khai tâm là được rồi, rảnh rỗi kể chút chuyện cười chính mình len lén vui, có việc náo loạn một chút mọi người cùng nhau vui, ngày nào cũng phải xụ mặt trang bức đánh đánh giết giết quá mệt mỏi.
Nói chung, ta đúng là có ý định chiếm lĩnh thành Caron.
“Một mặt, lực lượng luật pháp cần nhiều tín ngưỡng hơn để trưởng thành, mặt khác, chúng ta cần nhiều trù bị hơn, nếu không, các ngươi định đối phó những phiền toái của khối minh ước như thế nào?”
Mọi người trầm mặc.
Liên quân địa hạ thành phản công mặt đất là hi vọng đa số tộc quần nơi đây, là sự thực nhất định xảy ra, chúng ta có thể đánh lui hai bá chủ, là vì do chúng nghe tin tức phong ấn được gia cố nên vội vàng chạy tới, không khéo còn dùng ma pháp truyền tống, bên người chỉ có một bộ phận nhỏ quân đoàn cận vệ, so với thế lực thực tế, có lẽ còn không đến một phần mười, chí ít, chúng ta không nhìn thấy những cường giả siêu cấp dưới trướng họ.
Mà cho dù chúng ta có thể chiến thắng bá chủ địa hạ thành, chả lẽ cũng có thể thắng được liên quân của hàng ngàn hàng vạn thành chủ? Ta đã tiếp thu giáo huấn, cơn lũ của ‘lịch sử’ là không thể ngăn cản, cho dù mình lại đi châu chấu đã xe, kết quả sau cùng vẫn thường là con châu chấu bị chiếc xe vô tình đè nát bét, theo bánh xe lăn về phía trước.
Đợi lúc hai bá chủ không chịu vứt bỏ dã tâm, về phát động đại quân, hoặc dứt khoát mang theo ba bốn trăm thành chủ tới, sợ rằng trong chốc lát thành Sulfur sẽ chỉ còn lại phế khu, ngấn tích của lịch sử.
“Ta đề một chút ý kiến đi, trên thực tế, tư duy của các ngươi quá cứng nhắc. Muốn phản đối bọn họ phát động chiến tranh với mặt đất thì nhất định phải lên võ đài đối cứng? Trên ngoại giao, nếu làm ngược đám đông kiểu gì cũng bị cô lập, các ngươi đủ mạnh, đi đâu về đâu tuỳ ý, không sao cả. Thế nhưng đến lúc Annie nắm quyền, địch nhân mà các ngươi chọc cùng lúc bạo phát, nàng đỡ được sao?”
“Vậy làm sao giờ?” Margareth cũng từng suy nghĩ, thế nhưng vẫn không có biện pháp nào.
“Chúng ta nha, đi gia nhập bọn họ! Đúng, nhập minh ước. Hiện tại bốn bá chủ, vừa vặn mỗi bên một nửa, vẫn còn có thể bảo trì cân bằng miễn cưỡng, nếu lại thêm một bá chủ, các ngươi đoán sẽ phát sinh cái gì?”
Adam vẫn chìm trong sương mù, Margareth có chút suy tư.
“Chúng ta miễn cưỡng đánh thắng hai bá chủ, tự nhiên có tư cách làm bá chủ. Vừa rồi chỉ tới hai bá chủ, điều đó đã chứng minh khối minh ước không phải khối sắt, chúng ta nếu đảo hướng một bên…”
“Các ngươi phải biết, quyền lãnh đạo liên quân chính là một khối bánh ngọt khổng lồ ai cũng muốn chiếm nha.”
Không hiểu sao ta nhớ tới quốc gia nào đó ở cố hương xa xôi, là một trong năm uỷ viên thường trực của Liên Hợp quốc, quốc gia này không ngừng đong bên nọ, đẩy bên kia, vơ vét chỗ tốt, khi biểu quyết còn dùng quyền bỏ phiếu, quyền phủ quyết đến phá những quốc gia quan hệ không tốt với mình, cuối cùng trở thành một cực mới của thế giới. (Sao ta nghĩ chỗ này tác giả nói giống TQ thế nhỉ, lúc thân LX chống Mĩ, lúc thân Mĩ đánh LX, vơ vét các kiểu, sau giờ thành cường quốc)
“À, ta còn một lễ vật cực quý, một lễ vật có thể đem cân bằng yếu ớt hiện tại triệt để tan vỡ thành một đống hỗn độn không thể thu dọn.”
“Cái gì?”
“Lễ vật nào?”
Ta cười đắc ý không thôi, đem quyền trượng màu đen vừa khắc xong trên tay đặt xuống bàn.
“Thần khí, Vĩnh Dạ quyền trượng. Đây là thần khí tối cao tượng trưng cho vương quyền của đế quốc Ciro nha. Chính tay Vĩnh Dạ đại đế làm ra, hàng thật giá thật, đã tiếp thu thử nghiệm, nếu là hàng giả, giả một bồi mười…”
(*) một giống người lùn, hình tượng của chủng tộc này hệt như bảy chú lùn trong phim hoạt hình bạch tuyết và bảy chú lùn ấy.
(**) Vốn tác giả đặt là tác tử phong bạo – pháp lực phong bạo, nếu chỉ đổi sang tiếng Anh không thì không hay nên ta ghép thêm vào đằng sau một chút để âm đọc của Wannadie-er và Manadire tương tự nhau
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT