Tường thành chính là thứ quan trọng nhất của pháo đài, nó đã từng là biểu tượng thời Trung cổ tại thế giới nào đó, nhưng bởi vì vũ khí nóng dần dần hưng thịnh nên tường thành nhanh chóng suy sụp, cuối cùng biến thành nước mắt thời đại.

Không quân oanh tạc, hỏa lực pháo kích tấn công từ xa, vũ khí hủy diệt phạm vi lớn, làn sóng vũ khí nóng biến loại bình chướng không cách nào di động như tường thành trở nên không có chút ý nghĩa nào. Bởi vậy, đến thời hiện đại, thứ đã từng phát huy tác dụng cực lớn trong vô số trận chiến, đưa đến ý nghĩa chiến lược trọng đại, là kỳ quan hùng vĩ trong lịch sử, quân sự, rốt cuộc trở thành điểm tham quan cho khách du lịch.

"Thời đại sẽ biến đổi, theo kỹ thuật tiến bộ và giống loài mới xuất hiện, thiết luật chiến trường vốn có nhất định sẽ biến thành giấy lộn, pháo đài dù kiên cố cách mấy đến cuối cùng vẫn sẽ biến thành điểm du lịch."

Từ trước tới nay, ta vẫn luôn suy nghĩ như thế, có lẽ bởi vì văn minh ma pháp và văn minh khoa học kỹ thuật khác nhau, thời đại này sẽ không xuất hiện xe tăng và máy bay ném bom, nhưng không kỵ cao giai vốn có tiềm năng làm ném bay ném bom, mà khi kỹ thuật của các công trình sư tiến thêm một bước, cơn sóng vũ khí nóng hoàn toàn có khả năng xuất hiện. Gì? Ngươi nói không có vũ khí hủy diệt? Cấm chú có gì khác bom hạt nhân à?

Mặc dù cấm chú pháp sư rất ít, dám dùng cấm chú lại càng ít hơn, nhưng theo văn minh ma pháp phát triển, ma pháp cấp chiến lược xuất hiện ngày càng nhiều, chí ít ta từng căn cứ theo vũ khí theo ở thế giới nào đó để phát minh mấy loại ma pháp diện rộng điên rồ.

Ví dụ như virus vong linh thiên tai, Slime phóng xạ dạng lỏng, chuột chũi đào rỗng lục địa, sinh vật khí độc tàng hình.

Khục, ta là người yêu hòa bình, những món đồ chơi phản nhân loại không hạn cuối kia vẫn nên để nó trong phong ấn đến tận thế đi. Quay lại chủ đề. Dựa vào phán đoán của ta, tổng kết được một quan điểm rất khó tin tưởng vào thời đại này.

"Chiến tranh trong tương lai nhất định sẽ tiến vào thời đại mới không có tường thành."

Bởi vậy, trái ngược với vương quốc Slowire dốc toàn lực chế tạo cứ điểm phòng ngự, mặc kệ là quá khứ dưới mặt đất hay Đông Lam hiện tại, ta đều từ bỏ phương pháp hao tiền tốn của đi nâng cấp tường thành, mà là tập trung tài nguyên để nghiên cứu kỹ thuật mới, phát minh nhiều loại vũ khí thực chiến.

"Phương pháp dùng tường thành kiên cố làm cứ điểm phòng ngự rất có thể sẽ bị quét vào đống rác lịch sử ngay trong lần Thánh chiến này "

Nhưng này hiện tại tuyệt đối không phải thời điểm nên biến đổi.

Cứ điểm và tòa thành nhìn như chỉ là công sự phòng ngự bị động, nhưng nó lại cực kỳ trọng yếu ở thời đại vũ khí lạnh, mặc kệ đối mặt kỵ binh tập kích nhanh như chớp, hay phòng ngừa đàn thú săn mồi không biết đến vào bất kỳ lúc nào, tường thành nhất định sẽ có tác dụng cốt lỗi mà hiện tại chưa thể nào thay thế.

Thủ thành, công thành đã trở thành chương trình tiêu chuẩn trải qua vô số lần chiến tranh, hơn nữa nó không chỉ có tác dụng phòng ngự trên thực tế, mà còn là thành lũy trong tâm lý người dân.

Cư dân sinh hoạt trong thành nhìn những bức tường cao ngất đều sẽ cảm thấy an toàn đáng tin.

Dù cho thời đại đã bắt đầu xuất hiện vũ khí nóng, tuy nhiên vẫn chưa được phổ biến lắm, mà quan niệm trường tồn qua biết bao năm tháng đương nhiên không thể dễ dàng biến lớn. Ở trong mắt đại đa số nhân loại, thành phá tương đương với chiến bại.

Hiện tại, Hồng Phong phòng tuyến chẳng khác nào chỗ dựa tâm lý của nhân loại, như nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì…

"Xong hết rồi! Chúng ta không còn hi vọng, chúng ta đều phải chết!"

Người thét lên câu tuyệt vọng trên không phải một kẻ hèn nhát, mà là một vị tướng quân kia vừa mới vật lộn đánh chết mười mấy tên người thú, vết thương trên người còn chưa kịp băng bó, nhưng hắn lại kêu rống lên, y như một tên đào binh bị sung lên tuyến đầu làm pháo hôi vậy.

Tuy trận địa chấn vừa rồi chưa thể hoàn toàn hủy đi tường thành, nhưng vô số khe nứt rộng rãi lại làm cho lũ dã thú có thể tùy ý tiến vào chuồng cừu, tường thành hiện tại đã mất đi ý nghĩa.

"Tường thành không còn" tương đương với "Chiến bại", đây là thiết luật, mà phòng tuyến tâm lý tan tác khiến vị dũng sĩ này lâm vào tuyệt vọng.

Rất nhiều chiến sĩ nghĩ giống như vậy, dù cho kiên cường cách mấy thì phản ứng đầu tiên của họ đều là trận chiến tranh này đã thua.

Đánh dã chiến với người thú chiếm ưu thế số lượng? Trong tình huống thực lực cá thể và sĩ khí đều bị áp chế, trận chiến này chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp kinh nghiệm và trí tuệ của chủng tộc trường thọ, Umdiro nhìn có vẻ thật thật thà, chỉ biết đấu võ, nhưng trên thực tế hắn luôn suy ngẫm đến đại cuộc, chỉ là ít khi trực tiếp nhúng tay mà thôi.

Bởi vậy, khi biết mình chắc chắn thất bại, Umdiro liền hung hăng đâm một đao vào nhược điểm lớn nhất của nhân loại, hắn luôn biết, thành Hồng Phong thất thủ mới là điểm yếu trí mạng nhất của nhân loại.

Một khi thành Hồng Phong thất thủ, tất nhiên sẽ dẫn đến toàn bộ chiến trường mất cân bằng, liên quân nhân loại liên tiếp bị lăn cầu tuyết, tới lúc đó, người thú thậm chí có thể quay đầu lại lần nữa vây hãm Anteen, như vậy thù của hắn xem như đã được báo.

"Chạy mau đi, người thú vào thành!"

"Không cam tâm, chúng ta đã liều mạng chém giết như vậy rồi mà…”

Nhưng may mắn, cũng không phải tất cả mọi người đều từ bỏ hi vọng, hoặc là nói, vị công chúa nào đó ngốc ngếch, lớn mật khiến người xung quanh rất đau đầu, nhưng tính cách kiên quyết không bỏ cuộc của nàng hiện giờ lại rất hữu ích.

Chiến kỳ tung bay chưa ngã xuống, người nước Lam đã từng đứng trước vô số lần tuyệt cảnh, ngay cả đồ thành cũng không thể dọa được bọn họ, vẻn vẹn tường thành bị công phá thì có xá gì.

"Từ bỏ ngoại thành, toàn bộ lui về giữ nội thành, thương binh đi đầu, những người còn có thể đứng lên lập tức ngăn cản đám súc sinh kia cho ta!"

Âm thanh gầm thét vang vọng trên bầu trời, đánh thức những chiến sĩ đang mờ mịt, thúc đẩy họ bắt đầu hành động.

"Chúng ta đã trải qua vô số huyết chiến, bây giờ còn chưa đến giây phút từ bỏ!"

Lập tức từ bỏ tường thành phía ngoài lung lay sắp đổ, thương binh là lực lượng chủ yếu cần di chuyển, về phần những người bị đè dưới tường thành thì tạm thời chưa có thời gian cứu người hoặc kéo thi thể ra.

Thời khắc càng mấu chốt càng thể hiện tầm quan trọng của át chủ bài.

Rốt cục, người Đông Lam ném ra lá át chủ bài cuối cùng.

"Đại thẩm phán!"

Thần khí Nguyên Sơ Pháp Điển được kích hoạt. Thánh quang màu bạc trong nháy mắt liền bao phủ tòa thành thị này, bởi vì mắc tội xâm lược, tất cả người thú lập tức bị hạn chế tự do, còng tay vô hình, phong tỏa vũ khí và các loại kiềm chế khác tạo thành nhiều lớp xiềng xích.

Đáng tiếc, trước khi Vô Miên Giả trở thành phương Bắc thủ hộ thần, luật pháp giáo hội vốn không có sức để ý tới trận chiến này, chức nghiệp luật pháp tại thành Hồng Phong chỉ có Renee và mấy người đi theo, dẫn đến công năng đề thăng đẳng cấp cực kỳ mạnh mẽ lại chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Nhưng vẻn vẹn hiệu dụng trói buộc đối phương cũng đủ rồi. Trong giai đoạn chạy đua thời gian này, kéo dài phút nào hay phút ấy, bao nhiêu chiến sĩ rút về nội thành thì bấy nhiêu chiến sĩ có thể lần nữa tổ chức trận địa phòng ngự.

"Thông báo Ánh Sáng Cực Bắc, tung ra toàn bộ hỏa lực, chúng ta cần trợ giúp để xe lửa vương quá tải, tặng cho đám người thú đáng chết một phần lễ vật!"

Trong thời khắc nguy nan, Renee không cần nhiều trí tuệ hay kinh nghiệm, chỉ cần bình tình đưa ra phương án ứng phó cũng đủ để yên ổn lòng người.

Tình hình hỗn loạn ở cửa tây bắt đầu ổn định lại, dưới ánh mắt tiếc nuối của mọi người, xe lửa vương đắt giá bị ném ra khỏi tường thành.

"Ầm ầm!"

Lại một đám mây hình nấm chầm chậm dâng lên trên chiến trường.

Tiếng nổ kịch thiệt đến mức nổ bay cửa thành, đám người thú đang định chui vào thành trực tiếp hóa tro bụi, vết nứt do vụ nổ tạo ra thậm chí có thể coi như sông hộ thành, còn người Đông Lam thì đang nhanh chóng lên phù không chiến hạm, chuẩn bị trùng kiến công sự phòng ngự trong nội thành.

Rốt cục, tường thành lung lay từ nãy đến giờ triệt để sụp đổ, tiện đường đổ lên rất nhiều người thú. Trên chiến hạm, Renee đang thầm củng cố quyết tâm.

"Người thú đáng chết! Ta muốn để linh hồn của các ngươi vĩnh viễn thống khổ giãy dụa Minh Hà. Hả? Ta đang nói gì thế này. Minh Hà là cái gì?"

Nếu có thể soi gương, Renee hẳn sẽ càng thêm giật mình, lúc này hai mắt nàng hoàn toàn đỏ chót, đôi cánh đen vô hình đã bắt đầu hóa thành thực chất sau lưng của nàng, một hư ảnh đang cười như điên.

"Ha ha, hạt giống rốt cục nảy mầm!"

…………….

Cùng thời điểm, tại công hội pháp sư Anteen, mọi người đều đang rất bận rộn.

Trước tháp Pháp Sư, mấy trăm người thi pháp đang làm việc không ngơi tay, vô số ma văn khắc sâu trên mặt đất, lượng lớn tài nguyên trân quý bị tiêu hao, long huyết ngàn vàng khó mua chính là mực để vẽ ma văn.

Chén lửa ma pháp trân quý bị dùng để chiếu sáng, vài vị pháp sư đức cao trọng vọng đang nằm sấp trên mặt đất để nghiên cứu đường vân ma pháp trăm năm hiếm gặp.

"Còn chưa được sao?"

"Ngươi cho rằng truyền tống siêu viễn trình rất dễ sao? Nói cho ngươi biết, cái này không khác gì mở cửa vị diện, nếu hơi sơ sẩy một tí thôi là ngươi sẽ bị ném đến dị thứ nguyên đi, ngồi xuống, đừng rung, ta muốn tính toán trọng lượng của ngươi."

Những nữ sĩ gần đó liên tiếp che miệng cười trộm, nam sĩ thì đã thẳng thắn cười to, cũng khó trách bọn họ, bộ dáng lúc này của ta quả thật rất khó coi.

Gió rét thổi qua làm ta rùng mình một cái, trên người ta chỉ còn độc mỗi một cái quần lót, phải thanh minh trước, ta không phải bị Snowhoof truyền nhiễm!

"Đừng rung, ta đang đo thể trọng của ngươi, ai u, trọng lượng của ngươi vẫn quá cao, vượt qua phạm vi năng lực của ta, ngươi cần tiếp tục giảm trọng lượng!"

Lúc này, trên người ta là một loại đồ án kỳ quái được vẽ bằng long huyết, dưới mông ta là một cái cán cân cỡ lớn đang run lẩy bẩy. Được rồi, thật ra là ta run vì lạnh.

Còn phải giảm? Ta do dự đưa tay xuống phía dưới, nhưng nhìn càng nhiều người bàn tán, nhìn các nữ sĩ lấy tay che mặt mà lại nhìn trộm qua kẽ tay, ta thật sự không thể ra tay.

"Vẫn siêu trọng, một cái quần lót còn chưa đủ, cạo hết tóc và lông mày đi."

Margaret đẩy kính mắt, lạnh lùng phán quyết ta.

Cạo hết? Không hết sao ta chợt nhớ tới gà vặt lông, chuẩn bị cắt tiết.

Đầu láng, mùa hè mát mẻ, mùa đông phản xạ ánh nắng sưởi ấm, thật sự tốt vô cùng, ban đêm còn có thể tiết kiệm chút dầu thắp sáng, có thể để thánh quang bí kỹ mù mắt chó phát huy hiệu dụng gấp đôi,…

"Adam, đừng lảm nhảm vào tai ta! Tự phản quang mình trước đi."

Adam đã cười lăn lộn, mấy thứ nhận xét quái gở ở trên chỉ có hắn mới nghĩ ra, hoặc là nên nói chỉ có hắn mới nhàm chán như vậy.

Nhưng bởi vì ta ra sức khước từ nên Margaret sắc mặt lại càng ngày càng lạnh, dường như nàng hơi khó chịu.

"À, ờm, còn biện pháp nào khác sao?"

"Tay."

Trong nháy mắt, ta lập tức tính toán, chặt một cánh tay quả thật là biện pháp trong lúc hết cách.

Do dự một lát, ta rút Roland thánh kiếm ra, đặt lên tay nửa ngày, sau đó đành phải ném cho Adam.

"Adam, ngươi tới đi, ta sợ đau."

Ta nhắm mắt lại, chờ nửa ngày, đột nhiên nghe được tiếng cười “hí hí”, mở mắt ra lại nhìn thấy cặp đôi nào đó đang cổ quái trao đổi ý kiến.

"Đừng trì hoãn, chúng ta thời gian không nhiều, chém dứt khoát đi, tìm mục sư thì có thể nối lại được, mà các ngươi cười cái gì?"

"Hụ hụ!"

Nghe vậy, Adam cười đến mức ho sặc sụa, còn Margaret lại đẩy kính mắt lần nữa.

"Chặt tay làm gì? Không cần thiết, chẳng lẽ ngươi dự định làm thêm cái móc đi làm thuyền trưởng hải tặc sao?"

"Còn trọng lượng thì sao? Hóa ra các ngươi nói đùa! Ta đã có thể truyền tống?"

"Không, ta xưa nay không nói đùa trong lĩnh vực ma pháp." Margaret vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, nàng quả thật đang nói thật.

"Trọng lượng hiện tại của ngươi quả thật không được, nhưng ta nói "Tay" là muốn ngươi gỡ xuống chiếc nhẫn tuổi tác trên tay."

Trong nháy mắt, ta liền hiểu, cơ thể thành niên quá tải, vậy cơ thể ấu niên thì sao? Lấy chiếc nhẫn xuống chẳng phải xong rồi.

"Ngươi không nói sớm, lại lừa ta! Uy uy, chờ lát, ta còn có lời muốn…"

Ta vô vùng tức giận, vội vàng lấy chiếc nhẫn xuống, còn chưa kịp phàn nàn hai câu thì Margaret đã gõ pháp trượng, ánh sáng truyền tống đang vây quanh ta.

Ta đành phải vội vàng cầm lấy Roland thánh kiếm, chuẩn bị sẵn sàng, tạm chấp nhận hiện thực bị chơi xỏ.

Sau khi ta rời đi, quảng trường lần nữa yên lặng, Adam đột nhiên lên tiếng.

"Hả giận chưa?"

"Đương nhiên, tên khốn kiếp thế mà lại quên ta. Ánh mắt đối đãi với người xa lạ kia làm ta rất khó chịu."

Hiền giả luôn luôn lạnh nhạt không ngờ lại có bộ mặt tức giận như thế, đột nhiên, Margaret lật mặt, cười ra tiếng.

"Nhưng mà cũng không thể trách hắn, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi. Quên mất quá khứ thì cho hắn ký ức mới là được, lần này, hẳn là hắn đã khắc sâu ký ức về ta."

Adam bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía phương nam, ở đó đang diễn ra trận quyết chiến cuối cùng quyết định vận mệnh của toàn bộ phương Bắc.

"Một mình Roland không biết được hay không, bên kia thật sự khó đối phó."

"Hừ, hắn không đơn độc, ngươi đã quên Ameera và con mèo kia sao? Ngươi cảm thấy các nàng biến mất lâu như vậy để đi làm cái gì? Roland cẩn thận đến mức không thể tưởng tượng, hắn đã sớm lưu lại mấy lá át chủ bài bí mật rồi."

Đúng như Margaret đoán, lúc này, bên trong thành Hồng Phong, vị ma nữ nào đó đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

"Ai u, lần này thật đúng là thua thiệt lớn, sau này nhất định phải tìm học đệ đòi lại tổn thất. Các bảo bối, tỉnh dậy đi, đến giờ ăn cơm rồi. Yên tâm, thức ăn không phải cương thi khó nhai, lần này, chúng ta tới chơi thực vật đại chiến người thú đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play