Thôn Anwen chỉ là một thôn làng nhỏ có món cá tuyết xông khói khá nổi danh, loại thôn nhỏ kiểu này trên Slowire nhiều đến mức đếm không hết. Tuy bông tuyết ngoài trời chậm rãi rơi xuống, nhưng thôn xóm yên tĩnh lại sắp bị hủy diệt một cách nhanh chóng.

Hàng rào dùng để ngăn cản dã thú nhưng hoàn toàn không thể ngăn được thú nhân chân chính, thừa dịp nửa đêm, lang kỵ binh đã lẻn vào thôn, bắt đầu đồ sát.

Thủ vệ và gác đêm là những người đầu tiên bị làm thịt, dưới đợt tập kích của lang kỵ binh được huấn luyện tinh nhuệ, những dân binh này còn chẳng có nổi cơ hội gõ chuông báo động.

2h đêm, ba mươi lang kỵ binh vào thôn, 2h15, đội trưởng dân binh, thôn trưởng đều bị kéo ra khỏi chăn ấm, thi thể không đầu của bọn họ trở thành thức ăn nuôi sói, còn đầu lâu thì bị dùng để dập tắt ý chí của thôn dân.

2h40, toàn thôn năm trăm người bị kéo đến một khoảng sân nhỏ, nữ tính và trẻ nhỏ dưới 1m được tách ra bên cạnh, sau đó đồ sát bắt đầu, tất cả nam tính có khả năng trở thành binh lực bị giết sạch.

Có người thử chống cự, nhưng trước chiến sĩ chân chính, bình dân chống cự hoàn toàn chẳng có chút ý nghĩa nào, đừng nói tới lang kỵ binh vốn là binh chủng tinh nhuệ hiếu chiến trong thú nhất.

Sau khi đồ sát xong, rạng sáng 3h, lang kỵ binh rời khỏi. Trước khi đi, chúng tiện tay châm lửa, để lại phế tích cháy hừng hực và những tiếng khóc than hãi lòng.

Có lẽ ban đầu bọn chúng còn hơi do dự, nhưng hiện giờ tất cả đều đã đồ sát đến quen tay, bởi vì đây là thôn trang thứ tư bị chúng diệt sạch trong tuần, tổng thời gian từ lúc lẻn vào đến khi rời đi chưa đến một giờ, hiệu suất cực cao. Về phần lương tâm khiển trách? Tất cả đều chết lặng.

Đây chính là chiến tranh, không có thần thánh, cũng chẳng có chính nghĩa, thứ duy nhất cần cân nhắc chỉ có đường tắt dẫn tới thắng lợi.

Nhiệm vụ của các tiểu đội lang kỵ binh là hành quân trên khắp nội địa nhân loại, chế tạo càng nhiều hỗn loạn càng tốt, ảnh hưởng đến binh lực và sự chú ý của nhân loại, bởi vì thủ đoạn cực kỳ ác liệt nên bọn chúng rất dễ dàng hoàn thành mục tiêu.

Thú nhân không phải loại cầm thú vô lương tâm, đồ sát bình dân khiến cho bất kỳ cường giả nào cũng phải khinh bỉ, nhân dân sẽ sùng bái kỵ sĩ can đảm công kích cự long, nhưng tuyệt đối sẽ không tôn kính đồ tể giết bình dân tìm niềm vui.

"Phụ thân, lần này tác chiến với nhân loại, người lấy được chiến quả gì? Giết chết bao nhiêu tướng quân nhân loại?"

"Không, ta chỉ đồ sát được mấy ngàn bình dân."

Nghĩ câu hỏi thăm của hài tử khi trở về, tiểu đội trưởng lang kỵ Ake tuy là dũng giả nổi danh trong bộ lạc nhưng cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Khứu giác nhạy bén của hắn vẫn tràn đầy mùi máu tươi gay mũi, lời chất vấn của hài tử là cơn ác mộng đáng sợ nhất, hắn có thể cảm giác được nội tâm mình mỏi mệt đến sắp không chịu nổi.

Trong suy nghĩ của thú nhân, tử chiến với cường địch là vinh quang chí cao vô thượng, ngược lại, đồ sát kẻ yếu nói rõ sự mềm yếu của chiến sĩ. Loại chiến sĩ đó sẽ bị tất cả mọi người khinh bỉ, thậm chí sau khi chết còn bị chiến thần vứt bỏ.

"Đây là mệnh lệnh thượng cấp, vì tâm nguyện trở về cố thổ của tộc ta, vì đại nghĩa dân tộc!"

Chính nghĩa thường được dùng để ngụy biện cho tội ác! Ẩn sau những lá cờ đường hoàng là đao phủ đầy tăm tối.

Ake cũng biết hắn đang tự dối gạt mình từ người. Nhưng ít ra cái cớ này có thể che giấu lương tâm, có thể tiếp tục đồ sát.

"Đội ngũ càng ngày càng trầm mặc, xem ra phải tìm biện pháp cổ vũ sĩ khí."

Chỉ loại ác đồ mạt hạng mới đi khoe khoang "Chiến tích", “đồ sát bình dân” khiến tất cả kỵ binh đang rất khó chịu, có lẽ bọn họ còn chưa mất hết lương.

Nhưng bọn họ vẫn phải làm như vậy, tận hết sức lực, bởi vì đây là chiến tranh, chiến trang có thể khoác thêm vẻ ngoài thần thánh, che phủ đi tội ác.

"Ngao ngao ngao!"

Đột nhiên sói cất tiếng tru, tiếp đó Ưng tộc trinh sát hồi báo, phía trước có kẻ địch chặn đường, nhưng thực lực không mạnh, có thể xung phong.

Vượt qua mảnh rừng núi này, rất nhanh, "Kẻ địch" đã xuất hiện trước mắt, đó là một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc vàng phủ đầy tuyết, mỗi tay hắn cầm một thanh song thủ cự kiếm.

"Haizzz, lại một thanh niên hữu dũng vô mưu, đáng tiếc, tuổi đời tên này có lẽ chỉ khoảng chừng Ischool đáng yêu của ta...."

Nhìn kiếm sĩ tuổi trẻ chỉ lớn chừng hài tử mình, Ake hơi dừng lại một giây, sau đó hắn dùng ngón cái xẹt qua cổ, thủ thế này đương nhiên là chỉ lệnh tất sát.

"Vừa rồi cái thôn còn có nhiều người trẻ tuổi hơn, đã như vậy, vì tương lai tốt đẹp cho Ischool, ngươi hãy đi cùng bọn họ đi.... Kỳ quái, thanh kiếm này khá quen? Hình như ta từng gặp ở đâu rồi."

Không cần nói lời thừa, dù trước mặt chỉ có một đối thủ, lang kỵ binh vẫn bày ra thế trận xung phong ‘sóng vỗ’ sở trường nhất.

Những lang kỵ cưỡi tọa kỵ to lớn nhất đi đầu, chuẩn bị vật lộn, cường giả mạnh mẽ nhất ở hàng hai chuẩn bị tập kích, tiêu thương và lưới đều đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Ngay cả sư thứu kỵ sĩ cường đại cũng không thể solo với một đội lang kỵ binh, trong mắt thú nhân, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng kia đã là một thi thể.

Đối mặt với đợt tập kích chí mạng của lang kỵ binh, người trẻ tuổi đột nhiên cười, nụ cười quen thuộc ẩn chứa vẻ tàn khốc làm cho Ake rốt cuộc nhớ ra mình từng gặp thanh kiếm kia ở đâu.

"A! Kẻ này giống hệt pho tượng trong thôn. Kiếm khí ngoại phóng? Là Kiếm Thánh!... Thanh kiếm kia? Chẳng lẽ là Roland thánh kiếm? Thánh kỵ sĩ Roland?"

Đây cũng là suy nghĩ sau cùng của Ake, ánh kiếm mang theo tuyết trắng lấp lóe, kiếm khí bắt đầu đoạt mạng, lang kỵ binh đội trưởng vừa cảm thấy trên cổ mát lạnh, sau đó lập tức rớt khỏi lưng sói.

Hình ảnh cuối cùng đập vào mi mắt hắn là vị ngân giáp Kiếm Thánh huy động song thủ kiếm, cứ mỗi một chém lại gặt một mạng lang kỵ binh.

Giờ phút này, lang kỵ binh hoàn toàn chẳng cách nào chống cự, cứ như heo gặp đồ tể vậy, giống hệt như tình cảnh đồ sát thôn xóm vừa nãy.

"Kẻ giết người người vĩnh viễn phải bị giết sao, thật đúng là châm chọc a...."

Vẻn vẹn vừa đối mặt, dũng giả bộ lạc Kala lập tức mất đầu, hắn rốt cuộc không cần lo lắng khi trở về phải trả lời hài tử của mình như thế nào.

"Nợ máu trả bằng máu. Chết đi!"

Không biết là ai hô lên câu này đầu tiên, rất nhanh sau đó, hết thảy khôi phục bình tĩnh, chỉ có điều trên mặt đất để lại mấy chục thi thể không đầu.

Đúng vậy, nợ máu trả bằng máu, nhưng nên tính nợ từ lúc nào? Tính từ khi trận chiến này bắt đầu, hay chiến tranh từ hai mươi năm trước. Hoặc bắt đầu tính từ đại chiến hơn ba trăm năm trước? E rằng món nợ này mãi mãi cũng không thể tính cho rõ ràng.
Sau khi đánh chết tên lang kỵ binh cuối cùng, ta khá rã rời, cho nên cắm kiếm xuống tuyết, bắt đầu nghỉ ngơi trên chiến trường.

Trong lúc chờ Isabella thanh lý vài tên lang kỵ bỏ trốn, ta tranh thủ làm vài chuyện.

Ta móc một cái túi da từ trong ngực tên lang kỵ binh đội trưởng, đúng như trong dự liệu, trên địa đồ ghi chép rất rõ vị trí từng thôn xóm, gạch chéo đỏ nói rõ nơi đó đã bị lang kỵ binh san bằng, ta không cần đến đó nữa.

Nhìn thi thể và máu tươi trước mặt, không hiểu sao ta lại cảm thấy khát, thế nên ta mở túi nước của lang kỵ, uống thử một ngụm, sau đó ta lập tức phun hết ngụm sữa ngựa thấp kém đó ra.

"Phi. Vừa đắng vừa chát, y như năm đó."

Trong khi ta phàn nàn, Heloise đã hoàn thành phân tích lộ tuyến của tiểu đội lang kỵ binh, cho nên ta lập tức xác địch mục tiêu.

"Thôn lam hồ sao? Hi vọng lần này có thể tới kịp lúc, ta không muốn lại nữa nhìn thấy phế tích."

Nhớ tới thảm trạng thôn Anwen vữa nãy, ta lập tức tăng tốc, chỉnh lý chiến trường xong, xác định không để tình báo thất lạc, liền trực tiếp nhảy lên yên ngựa, thẳng hướng tới mục tiêu.

Đây đã là tiểu đội lang kỵ binh thứ mười hai bị ta diệt trừ trong một tuần, các thuộc hạ khác đều báo cáo thu hoạch về cho ta, bởi vì đơn độc hành nên ta thu hoạch của ta thuộc hàng ít nhất. Nhưng dù vậy, so với toàn bộ chiến trường, chúng ta chỉ như hạt cát trên sa mạc.

Ai cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh, một khi Slowire xong đời, kẻ xui xẻo tiếp theo chắc chắn là chư quốc phương Bắc, cho nên, chỉ cần tuyết rơi nhỏ đi một chút, viện quân và viện trợ từ các quốc gia liền lên đường.

Chúng ta xem như nhanh nhất, nhưng ngược lại là nhân số ít nhất, chỉ có một trăm vong linh kỵ sĩ, ba trăm kỵ sĩ tay mơ, trên chiến trường lấy đơn vị bằng vạn người để tính thì hiển nhiên không tạo được tác dụng lớn lao gì.

Trong hình hình Đông Lam hiện tại và phải đối mắt với thú triều mùa đông, vậy mà Đông Lam vẫn có thể xuất binh đã khiến quốc gia khác giật mình, hơn nữa do đích thân ta dẫn đội, càng làm cho đảng tung tin đồn ngậm miệng, chí ít là ở trước mặt ta.

Đương nhiên, số lượng là một chuyện, chất lượng lại là chuyện khác, chiến lực của vong linh kỵ sĩ vô cùng đáng tin, những đám tay mơ là thành viên cốt cán trong các quân đoàn vừa lập, chỉ thiếu kinh nghiệm mà thôi.

Hơn nữa ta vốn chẳng mấy hứng thú với chiến trường chính ở Anteen, bởi vì viện quân của tất cả quốc gia khác đều hướng tới quân chủ lực thú nhân, cho nên ta mới dành sự chú ý tới những tiểu đội lang kỵ binh tản mạn.

Chiến thuật chia quân của thú nhân vô cùng hiệu dụng, lãnh chúa khắp vương quốc Slowire đều đang bận tiêu diệt kỵ binh trên lãnh địa mình, hoàn toàn không để ý tới kinh đô cầu viện, số ít đại lãnh chúa rảnh rỗi thì bị ba nhánh đại quân còn lại của thú nhân kiềm chế.

Khinh kỵ binh (không chỉ có mỗi lang kỵ binh) là chiến thuật đi săn thường thấy, nhưng nếu phối hợp với bộ đội tinh nhuệ của thú nhân thì lại càng thêm hữu hiệu, càng thêm tàn khốc.

Đối với một thôn xóm bình thường, kẻ tập kích là Kiếm Thánh hay lang kỵ binh thanh đồng giai cũng chẳng khác gì nhau, kết cục đương nhiên là toàn thôn bị đồ sát.

Việc truy sát du kỵ binh cũng là điển hình cho tốn công mà không có kết quả, tính cơ động của bọn chúng quá cao, xuất quỷ nhập thần, chưa nói đến chuyện rất khó đuổi kịp, cho dù đuổi kịp, bằng vào chiến lực cá thể cao hơn một bậc, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.

Trước khi tiêu diệt được đại quân thú nhân, các quốc gia hiển nhiên không rảnh quan tâm đến thôn xóm nhỏ, mà ta lại dự định quản.

"Để đám quý tộc kia đi chết đi, chúng ta đã tới, nếu có thể hỗ trợ thì tiện tay giúp đi."

Tuy người của ta rất ít, nhưng các vong linh kỵ sĩ đều có chiến lực rất cao, solo một tiểu đội lang kỵ binh hoàn toàn dễ dàng, đồng thời còn có thể cho đám thái điểu tích lũy kinh nghiệm.

Thế là, ta dứt khoát giải tán chiến đoàn, để lấy hình thức tiểu tổ một kéo ba tự do hành động, tiến hành đi săn các tiểu đội du kỵ binh.

Hành động của chúng ta vô tình thu được danh vọng cực kỳ lớn, do hiện tại các quý tộc và vương thất vốn phải chịu trách nhiệm thủ hộ lãnh địa nhưng lại ngồi nhìn, còn các vong linh kỵ sĩ của ta lại rất được hoan nghênh.

"Tiên vương Roland mang theo quân đoàn đến cứu vớt người dân nước Lam, tên Ngụy Vương Fimmel say khi mặc kệ Roland bệ hạ cảnh cáo lại lần nữa mặc kệ quốc dân cực khổ, chỉ biết lo cho vương vị và an toàn bản thân mà núp trong vương đô."

Có thể nói, thông báo trước đó của vương thất Slowire đang thể hiện cái gì gọi là ngu xuẩn và tự tìm đường chết, "Bất kể hiềm khích lúc trước" và hành động phản đi săn làm cho danh vọng của ta ngày càng tăng cao, các vong linh kỵ sĩ bắt đầu được ủng hộ nhiệt tình.

Tiếp đó, một màn làm cho tất cả mọi người giật mình, thậm chí không thể tưởng tượng nổi phát sinh.

Khi Fimmel thấy tình huống này, rõ ràng chiến sự ở Anteen vẫn đang căng thẳng thế mà lại thông qua giáo hội cảnh cáo ta không được mượn gió bẻ măng thu mua lòng người, thậm chí còn lần nữa tuyên cáo ta không phải tiên vương Roland mà chỉ là một tên giả mạo mê hoặc lòng người.

Hiển nhiên trong mắt tên "Bệ hạ" kia, đại quân thú nhân chỉ là giặc ngoài sớm muộn gì cũng bị đuổi đi, còn ta và các kỵ sĩ lại là kẻ dã tâm rất lớn.

Lúc vừa nhận tin tức, ta xém chút nữa đã xoay người rời đi, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta liền cười thầm.

"Được, ngươi nói ta thu mua lòng người, vậy để ta thật sự thu mua lòng người. Các kỵ sĩ, lấy chiến kỳ và quân hiệu ra, chúng ta đường đường chính chính đi cứu viện, không cần che giấu gì cả."

Đương nhiên, ta phân chia rất rõ ràng, dân chúng là dân chúng, vương thất là vương thất, nhưng càng quan trọng hơn là một số việc khi nhúng tay vào rồi thì rất khó thu tay lại, chẳng lẽ bởi vì tên quốc vương ngu xuẩn kia mà ta lại trơ mắt nhìn những thôn dân kia bị giết.

Khi tin tức này được truyền ra, danh vọng của vương thất Slowire lại rớt xuống ngàn trượng, mỗi ngày đều có vô số nạn dân lựa chọn trốn đến Đông Lam.

Fimmel vừa nghe được tin tức, lập ném vỡ ly rượu ngọc bảy sắc cầu vồng gia truyền trăm năm, sau đó hắn rất hối hận, còn rất thương tâm. Để an ủi hắn, ta lập tức truyền tin thông qua giáo hội.

"Ly rượu ngọc bảy sắc cầu vồng gia truyền? Cái đó hình như là sản phẩm khi ta thử chế tạo pha lê. Yên tâm đi, đừng nhìn bề ngoài đẹp đẽ, trên thực tế nó chỉ là pha lê mà thôi, căn bản không đáng tiền. Kỳ thật nó còn không phải chén rượu, đó là sản phẩm thất bại, năm đó ta dùng nuôi dế... Phía dưới cái ly chắc sẽ có chữ ký ẩn của Roland, nếu chưa vỡ nát thì hẳn sẽ thấy được."

Nghe đồn Fimmel tức đến hộc máu, lại đập đồ, hơn nữa lần này không chỉ đập một chén rượu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play