“Thế giới này vẫn rất hài hoà, đừng suốt ngày bày mưu đặt kế, đây cũng không phải tiểu thuyết, nào có nhiều hắc thủ sau màn cùng với trùng hợp cố ý, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
Đây là lời tổng kết của ta sau sự kiện hải yêu, quả nhiên nhân gian vẫn rất hữu tình, chúng ta cần học tin tưởng người khác.
“Meo, Roland, dù ngươi có trốn tránh hiện thực thế nào thì thứ nên tới vẫn sẽ tới. Ngươi cứ mở tròng mắt ra mà xem đi.”
Con mèo chết nằm lười trên bả vai ta, mở miệng cười nhạo.
“Câm miệng, ta chẳng phải đang giả vờ không thấy gì sao!”
Ta đang trốn tránh, trốn tránh hiện thực đáng sợ rằng giáo hội luật pháp đang dần dần trở thành nơi thân sĩ gặp mặt và trao đổi các loại tâm đắc biến thái của mình.
“Năm đó, khi ta còn là một tên bán long nhân bình thường vừa chui ra từ vỏ trứng không lâu, ta liền lập tức thấy được mẹ nuôi của ta. Ôi, chiếc mào của hắn uy vũ làm sao, lông vũ của hắn hoa lệ nhường nào… Mãi về sau ta mới biết được là trứng của ta bị thất lạc khỏi tổ, người nhặt được mang về đút vào trong ổ gia cầm ấp nở ra ta.”
Hoá ra thời gian ngươi bình thường chỉ có vài phút sau khi ấp nở ra thôi ư, ngươi rốt cục đã đạt đến mức độ nào? Còn mẹ nuôi là ý gì, sao nghe tả giống hệt một con gà trống vậy? Nghe nói sinh vật đẻ trứng sẽ đem sinh vật đầu tiên thấy được sau khi mở mắt làm mẹ, đám bán long nhân các ngươi cũng vậy à, sao ta chưa nghe nói bao giờ. Chẳng lẽ chỉ có ngươi là đặc thù, vừa sinh ra đã biến thái?
Đợi ta uống miếng nước đã, lời của hắn có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhiều đến nỗi kể không hết.
“… Anh hùng Ed Hughes? Đúng, hắn thực sự từng yêu một bằng hữu của ta, nhưng hắn không xứng làm đại anh hùng, hắn rõ ràng chỉ là một tên lưu manh và ăn chơi trác táng, nghe nói số hải yêu bị hắn lừa vượt quá hai mươi. Tên đáng chết… Những hải yêu như ta thật đáng thương, thiên tính đa tình mà lại tịch mịch lâu ngày, đã thế vì tuổi thọ dài lâu nên trong tay luôn có một ít bảo vật nhặt được từ biển. Thế là đám nhân loại làm bộ anh hùng kia liền lập mưu đến lừa, tỉ như hiền giả Cazorla, kị sĩ rồng Edwin… Coi như gặp được người tốt thì thời hạn sử dụng cũng quá ngắn, mới hai mươi năm đã biến thành ông chú già, hắt hơi thêm cái lại đã xuống mồ, để mặc chúng ta một mình chịu nhịn nửa đời sau. Chính vì thế mà đại đa số chúng ta mới đi tìm một hòn đảo ở một mình, ấy thế mà vì tịch mịch khó nhịn, sau vẫn mắc lừa.”
Ta xin đại tỷ, biết đại tỷ thiên tân vạn khổ mới tìm được một tri kỉ để kể nỗi lòng, nhưng xin đừng bôi nhọ những anh hùng trong lịch sử sao. À mà thôi, dù sao từ những câu chuyện truyền thuyết rằng một tên nào đó lấy được thần khí từ chỗ hải yêu kia, đổi góc độ nhìn, quả thật cũng hệt như một tên lừa đảo xông vào nhà của quả phụ tịch mịch lừa tình lừa tiền.
“… Hừ, đó là đám hải yêu các ngươi ngu, nhìn tinh linh chúng ta, trước nay không bao giờ yêu đương với chủng đoản mệnh. Cái đám thọ ngắn suốt ngày hô ‘YOLO’, đòi sống không trói buộc, sống sáng lạn thoải mái chẳng phải một cách nói khác của không chịu trách nhiệm mặc ý làm xằng sao? Dù trong đó có người tốt thì ngoảnh đi ngoảnh lại cũng ngủm, kiểu gì cũng thành bi kịch… Tất nhiên, những bé trai thiên chân là ngoại lệ, chúng thuần khiết đáng yêu làm sao, ánh mắt nhìn chúng ta đầy ngây thơ và tín nhiệm. Đó là những tờ giấy trắng, ta có thể từ từ vẽ lên trên đó màu sắc mà ta muốn, không lo biến chất, chỉ cần chờ để thu hoạch kết quả… Đối với đám tinh linh chúng ta, hai mươi năm tính là gì, chỉ cần có thể ăn được món ăn mĩ vị, dù là bi kịch, lão nương cũng chấp nhận.”
Cảnh sát đâu, nơi này có mẹ mìn. Momo, ngươi đừng vừa nói vừa trộm ngắm ta, đừng có chảy nước miếng. Mẹ, nơi này khiến ta cảm thấy thật nguy hiểm.
“Nổ, chính là nghệ thuật.”
“Không, nổ tung chỉ là công cụ, nó là thủ đoạn dùng để chế tạo khu vực an toàn.”
“Hừ, thật nông cạn, quả nhiên là nhân loại thiển cận. Khó trách tác phẩm của ngươi sặc mùi thợ bậc ba, dù chuẩn xác tinh trí nhưng không có kích thích và sáng tạo.”
“Đám tác phẩm nghệ thuật của ngươi? Thời gian nổ và uy lực nổ không xác định là ý tứ gì? Tự sát à?”
“… Đây là lời sỉ nhục đối với hết thảy cơ giới, kiến trúc và luyện kim học của địa tinh. Ngươi biết chúng ta đối xử với đám Gnome dám nghi ngờ nghệ thuật của bọn ta như thế nào sao? Đá mông hắn, nổ bay hắn!”
Silverhook Belha, ta biết ngươi đang rất hưng phấn vì trốn được. Thế nhưng ta cứu ngươi không phải để ngươi chế tạp phá hoại. Còn ngươi nữa Gatling, ta biết ngươi thuộc trường phái hành động, nhưng nếu ngươi còn không thu hồi đám tạc đạn đã chôn, ta sẽ đem ngươi nhét lên tấm lót trần. Ta xưa nay nói là làm. Silverhook, ngươi thử dẫn nổ quả tạc đạn trong tay xem, ta sẽ ném ngươi vào chủ pháo của Roland 88, bắn ngươi về ngục giam.
Ngục hoàng gia lần này cũng bị ảnh hưởng bởi hải tộc đột kích, vì vậy không chờ đến lễ đăng cơ của Dasos, đám lùn trước tiên liền phát động kế hoạch trốn ra ngoài. Robot khổng lồ đại náo ngục giam và tù nhân bạo động cũng thành tin tức hot trong mấy ngày gần đây, giờ ta chỉ mong đám mật thám hoàng gia đầu nhập tất cả tinh lực cho chiến trường, mong Dasos đừng trở mặt với ta trong thời gian then chốt này.
“Ông bạn, lần này ngươi cứu ta, nhân tình này Romers ta sẽ trả. Còn nữa, tên Gray Dwarf đọa lạc, chúng ta nhất định sẽ đánh một trận ngày nào đó.”
“Ha ha, đúng là đám Shield Dwarf vừa thối vừa cứng, đáng lẽ chúng ta nên nhìn ngươi bị dìm chết.”
“Hừ, Shield Dwarf bọn ta không phải đám vịt cạn đời đời chưa xuống nước như các ngươi, khi Romers ta xuống nước săn long xà, ngươi chắc còn đang uống sữa mẹ.”
“Ai da ai da, ghê, không cần chờ ngày nào đó, chiến luôn đi!”
Dừng dừng, ta biết Shield Dwarf và Gray Dwarf là kẻ thù truyền kiếp, nhưng nghĩ đến cảm tình bạn tù vừa thiết lập. Được, được, quả nhiên nói lòng vòng với đám đầu đất đều là phí công, để ta nói thẳng: bọn lùn khốn kiếp, thả băng ghế và đám cốc chén đó xuống, cút ra ngoài mà đánh, nếu không ta cũng ném các ngươi vào chủ pháo.
Ta mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, tinh thần chịu ô nhiễm nghiêm trong, quả nhiên không nên chú ý đến đám này, ta vẫn nên tự cảm thán sự tốt đẹp của thế giới thì hơn.
“Đại ca Roland, trà của ngươi này.”
“Ồ, cảm ơn.”
Cuối cùng vẫn là chắt nữ của mình có hiếu nha. Chờ chút, có gì đó không đúng.
“Cháu gái thích ông tổ? Chậc chậc, khẩu vị mặn đừng hỏi.” Con mèo chết tiệt không bao giờ chịu để ta yên, nếu không phải nó bị tính thành trang bị trói chặt của ta, kiểu gì nó cũng phải được tính là một đại thân sĩ với thân phận lão bất tử cùng tính tình vặn vẹo.
Nhưng lời châm chọc của Heloise vẫn khiến trong lòng ta run lên, ta cũng có chút nghi ngờ, sao gần đây con nhóc Renee này lại càng ngày càng quan tâm ta, lại còn lời nhắc nhở đầy hàm ý của hệ thống nữa….
Nhưng sau đó khi thấy Renee cười ngọt ngào dâng trà cho thầy mình là Diana, ta lắc đầu, bỏ nghi ngờ trong lòng xuống.
“Chắc con bé chỉ là tôn kính trưởng bối thôi, hệ thống từ trước tới nay luôn lấy hố ta làm vui, ta không thích mặc váy, con bé tất nhiên cũng không phải xem trọng ta. Chúng ta nhìn y hệt nhau, thích ta khác gì tự luyến.”
Do dự trong khoảnh khắc, ta cuối cùng vẫn cất tiếng.
“Mọi người chuẩn bị, ta ra ngoài tìm hai người. Khi ta trở lại tiếp đến có lẽ sẽ có một trận chiến, đúng rồi, làm tốt chuẩn bị cho khả năng vứt bỏ nơi này.”
Từ lúc hải tộc bắt đầu tập kích, ngày tổ chức đại điển kế vị đã bị lùi vô thời hạn. Trên lý thuyết, đã không cần phải chờ tham gia buổi lễ đó, chúng ta không cần tất yếu phải ở lại nơi này.
Với lại ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, sự phát triển của cuộc chiến này quá kì quái.
Nếu là trận đầu mở màn cho thánh chiến, con rồng biển chín đầu thần sủng kia xuất hiện quá sớm. Nhưng rất nhiều yếu tố ngẫu nhiên đã buộc nó không thể không xuất hiện.
Hadaraa là một bán thần, muốn hoá thành hình người rất đơn giản, cuộc chiến này nó chắc hẳn vốn chỉ đóng vai trò làm một giám quân. Thế nhưng tin tức bị lộ, hai hạm đội chủ lực đánh kẹp gọng kìm, nếu nó không xuất hiện, toàn bộ hải tộc sẽ bị diệt sạch, còn nếu nó ra tay, vậy nó chính là đại diện cho ý chí của tà thần, các chính thần buộc phải có ứng đối, phái tên anh linh nào đó trực thuộc xuống đánh. Một anh linh cấp bán thần, đó tuyệt đối không phải thứ mà một hay hai bán thần thông thường của nhân loại có thể so sánh.
Nhưng Hadaraa chạy được sao? Hắn chạy, hải tộc chết sạch, mặt mũi của chủ nhân cũng không còn. Chính vì vậy, nó lựa chọn xuất đầu nhưng chỉ thủ không công, nằm lì ở đáy sông không lên bờ.
Thế nên tình cảnh hiện tại là Oran cứ thế luân phiên một giờ bắn pháo một giờ nghỉ ngơi, sợ đắc tội đại thần. Hadaraa cũng không có ý định rời đi vị trí hiện tại, chỉ thi thoảng nhổ vài bãi nước miếng (long tức) rồi để hải tộc xông lên. Cả chiến trường lâm vào thế giằng co.
Nhưng thế giằng co này không có khả năng là vĩnh viễn, nó chỉ còn tồn tại khi cả hai bên đều chưa chuẩn bị tốt cái giá phải trả. Một khi giằng co kết thúc, đại chiến ngay lập tức sẽ trở nên cực kỳ quyết liệt, vô cùng có khả năng sẽ có một bên tan vỡ. Mà lại, nếu nhìn tình hình, bên tan vỡ có tám phần sẽ là phe chưa chuẩn bị kĩ – Oran.
Nếu nữ vương phong bạo quyết toàn lực khai chiến mặc kệ trả giá, hay tên vô danh nào đó đột nhiên nhảy ra làm gỏi thần sủng… Nói chung, cả toà thành này hiện nay không an toàn.
Những kĩ thuật Dasos hứa hẹn đã trong tay ta, đám xe chở tài nguyên đã đi ra khỏi quốc cảnh Oran, có thể đến Đông Lam bất cứ lúc nào. Khế ước sắp sửa phải hoàn thành, ta giờ nên làm chuẩn bị để rút lui, nhưng mà trước đó…
“Renee, cùng ta đi một chỗ, có hai người cần kết giao.”
Do dự khoảnh khắc, ta gọi thêm một người nữa.
“Silverhook, ngươi cũng theo ta, lần này chúng ta đi gặp đồng nghiệp của ngươi. Nhiệm vụ của ngươi là làm hết sức thổi phồng chúng ta, lừa bọn họ đi theo.”
‘Ma động đạo sư’ Timiret, ‘luyện kim sư thần tích’ Olivia Wright, đây là hai người đặt nền móng cho ma động cơ giới học, kẻ sáng tạo binh chủng hoàng kim rồng cơ giới ma động lực, là thiên tài chói sáng nhất trong lúc quần tinh tranh huy ở tương lai.
Chiến tranh luôn là chất xúc tác tuyệt vời giúp các kĩ thuật và binh chủng mới xuất hiện. Ở tương lai, ma động cơ giới học chính là nền tảng để tạo ra vô số thần binh lợi khí cùng hung khí chiến tranh. Oran có thể đi lên đỉnh phong trong thế giới nhân loại trước khi bị thánh chiến huỷ diệt, công của hai người có thể kể đầu.
Đương nhiên, những lý luận ban đầu của Timiret cùng Olivia phải đợi đến khi chiến tranh cùng thế giới dưới lòng đất kết thúc mới nổi lên mặt bàn. Rồng cơ giới ma động lực thì còn phải đợi những sáu mươi năm nữa. Hiện tại, Timiret chắc còn đang đi bán đồ chơi dạo, Olivia thì chắc vừa mới bị đuổi ra học viện luyện kim vì thành tích không hợp lệ.
Dù hai người giờ vẫn là vai phụ, dù lịch sử đã thay đổi, bọn họ chưa chắc có thể toả sáng như ‘lịch sử ‘ ghi lại… nhưng, những gì họ ‘làm được’ quá trọng yếu, trong khi đó ta đang thiếu hụt nhân lực trầm trọng, có lí nào lại bỏ qua hai người.
Còn lí do tại sao đến bây giờ ta mới hạ quyết tâm đi tìm người. Hừm, thiên tài, thường đều có chút kì quái, còn loại thiên tài nổi danh lịch sử… ha ha, ta có thể khẳng định, bọn họ là thân sĩ trong thân sĩ. Đoàn của ta đã đủ người như vậy, tìm về thêm làm gì.
Nhưng hiện tại…
[Hệ thống nhắc nhở: làm kẻ siêu việt thường nhân, hay còn có tục xưng là thân sĩ, chúng ta không được mọi người thấu hiểu. Đó là do chúng ta quá chấp nhất trong việc đi theo con đường mà mình cảm thụ trong lòng, lơ đi ánh mắt người đời. Nhưng vậy có làm sao, với thân sĩ chân chính, người khác không hiểu có là gì, chỉ cần những kẻ tầm đạo có thể thấu cảm lẫn nhau là đủ rồi. Ngươi, bậc vương giả trong thân sĩ, ngươi có thể lí giải tất cả những buồn đau và thống khổ của mọi người, ngươi là đồng loại của tất cả mọi thân sĩ, mọi thân sĩ cũng đều tôn kính ngươi.]
[Xưng hiệu vinh dự cấp sử thi: vua thân sĩ – vị vua không ngai trong truyền thuyết, uy danh của ngươi nổi khắp cả vị diện, tất cả thân sĩ nhìn thấy ngươi một lần đều sẽ như quen biết từ lâu. Ngược lại, người bình thường thấy ngươi sẽ theo bản năng cảm giác chán ghét, rời xa ngươi. Mặt khác, là vua thân sĩ, ngươi sẽ có một bản năng hấp dẫn các thân sĩ khác gặp ngươi. Chỉ cần ngươi đưa ra lời thỉnh mời, tị lệ nhập bọn của họ là rất cao.]
Khi biết mình sắp bị hệ thống gán cho cái danh hiệu này, ta còn đang do dự có nên cho Cavendish và Traxex nhập bọn hay không. Dù rằng bọn họ đảm bảo nghe lời, chỉ cần cung cấp cơm lập tức sẽ là một đả thủ bậc ưu. Thế nhưng, ngay sau đó, ta không cần do dự nữa. Bốn tên lùn từ ngục trốn ra, lượng thân sĩ dưới trướng ta lập tức quá quan, hệ thống cũng tặng danh hiệu cho ta đúng như lời hứa.
[Chúc mừng, vua thân sĩ, kẻ thống lĩnh tất cả biến thái dưới gầm trời Nahri, trình độ thân sĩ của ngươi không ai với tới được - - Đừng nói chuyện với ta, mẹ ơi, nơi này có biến thái!!!]
“Ồ, sao tự nhiên cảm giác ngươi rất thuận mắt.”
Khi ta trắc nghiệm cái danh hiệu mới này, những người khác nói ra ta còn khá vui vẻ, nhưng khi tên bán long nhân kia nói ra từ ‘thuận mắt’ này, ta lập tức cảm giác lạnh cả gáy.
Khục, lại lạc đề. Sau khi nhận được ‘mỹ danh’ vua thân sĩ, sau một thời gian tức nổ phổi và buồn thúi ruột. Ta mới nhớ tới có khả năng danh hiệu này sẽ giúp ta lừa được hai vị thiên tài kia.
“Hừ, chưa nghe nói Timiret bao giờ, cựu học tỉ Olivia là một quái thai nổi danh. Mười ba môn chính trượt bảy, bị học viện đuổi ra ngoài, sắp thành sỉ nhục của học viện, sao được tính là thiên tài.”
Lần này chúng ta có thêm một người đồng hanh ngoài ý muốn, cháu gái của Cain, Kathleen. Nàng trước kia từng học ở học viện luyện kim, nghe nói còn từng học cùng Olivia, còn hiện tại, nàng là phó kị sĩ và học đồ pháp sư của ta.
Đúng, nàng không chọn pháp sư, cũng chẳng chọn kị sĩ.
Ta còn biết nàng vẫn còn tiếp tục con đường luyện kim. Tinh lực và thời gian của một người là có hạn, đồng thời kiêm nhiều khác gì tìm chết. Nhưng thôi, ta cũng không nói gì, hiện thực sớm muộn cũng sẽ ép nàng tuyển chọn, tự mình đụng tường bể đầu mới nhớ được lâu.
Vốn nàng nghe nói chúng ta đi tìm mời một thiên tài luyện kim, nàng hào hứng bừng bừng xin tham gia, nhưng nghe nói là đi tìm Olivia, nàng lập tức khó chịu.
“Chắc là ở xung quanh đây, ngươi biết chính xác Olivia ở đâu sao?”
Kathleen lắc đầu, vì vậy ta tìm một người hỏi đường.
“Làm phiền chút, ngươi biết Olivia ở…”
Vừa nghe đến Olivia, người đi đường lập tức sợ trắng mặt, mồ hôi đầm đìa, mắt trợn tròn.
Okay, từ biểu hiện của người này, ta đủ hiểu chúng ta chuẩn bị gặp kẻ như thế nào.
“Nếu trình độ thân sĩ của nàng đủ cao, có danh hiệu mới trợ giúp, chắc quá trình dụ đỗ sẽ dễ dàng nhiều. Nhưng nếu nàng quá thân sĩ thì…, đám kia đã đủ lắm rồi. Rốt cục ta nên mong nàng đủ thân sĩ hay còn bình thường đây, thật là mâu thuẫn a…”
“Ầm ầm!”
“Thôi, cám ơn, không cần ngài chỉ đường nữa, cứ chạy mau đi, ta tự tìm được.”
Đám mây màu xanh lục hình nấm đẹp đẽ kia và tiếng kêu thảm thiết đã nói lên hết thảy những điều ta muốn biết.
“Nhìn màu sắc này… Xem ra chuẩn bị mặt nạ phòng độc là chính xác. Thôi, liên minh thân sĩ lại thêm một người rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT