Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiểu Tam chống đầu nói với Thái Kinh Vân: “Ta nói na, có thể đừng cẩn thận từng li từng tí như thế hay không? Ta cũng không phải phế vật, việc gì cũng phải để các ngươi làm giúp ta!”

Thái Kinh Vân cũng đang chuẩn bị lên giường ngủ, xốc chăn thì thấy ngay cái người tròn vo nào đó đang bĩu môi vẻ mặt không vui. Y nằm xuống đằng sau cái chăn, lại cẩn thận vươn tay đến trên người Tiểu Tam, vòng qua cái bụng đã gồ lên thành một vòng lớn kia, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Nếu như ngươi có thể đặt tâm tư lên người đứa bé, chúng ta tự nhiên không cần để ý như vậy nữa!”

Tiểu Tam vừa nghe lời này, khựng lại một chút.

Thái Kinh Vân cũng không nói gì nữa, chỉ là xê dịch thân thể Tiểu Tam, để thân người mềm mại kia vừa vặn dán vào lòng y, một bàn tay to lớn ở trên cái bụng gồ lên rõ rệt kia thong thả vuốt ve.

“Ta…”

Tiểu Tam đương nhiên biết lời Thái Kinh Vân nói là ý cái gì, nhưng hắn thực sự không biết phải làm sao đáp lại.

Mấy tháng qua, hắn tận lực không để ý đến cái bụng này, bởi vì loại tình huống này khiến hắn cảm thấy chính mình “Không bình thường”. Loại cảm giác rối loạn giới tính nọ vốn đã bị hắn chôn sâu dưới đáy lòng lơ đi không nhớ, nhưng cùng Thái Kinh Vân gặp gỡ lại khiến hắn một lần nữa nhận thức được điểm này, mà mang thai lại là lúc cảm giác rối loạn trổi dậy mãnh liệt nhất. Hắn bình thường tính tình nguội lạnh, kỳ thực cũng không có bao nhiêu tư tưởng đại nam nhân, nhưng loại nhận thức đối với thân phận của mình này đã sớm thâm căn cố đế, không phải dễ dàng như thế liền thay đổi. Lúc ban đầu, hắn nhìn vào thân thể của mình, còn có thể nói mình là một thằng con trai, nhưng hiện tại hắn còn có lý do gì để cứng rắn kiên trì quan điểm này?

Tiểu Tam trong lòng mang theo chút ảo não, loại này cảm giác không khỏe kia vừa dâng lên trong lòng, phía bụng liền đột nhiên truyền đến một kích nằng nặng.

Thái Kinh Vân lúc này vừa vặn đang cách lớp áo lót hơi mỏng mà vuốt ve cái bụng ấy, y cũng cảm giác được động tĩnh đột nhiên truyền đến, “… Đây là hài tử đang… động?”

Vừa dứt lời, trên bụng lại đột nhiên hơi gồ lên một khối nhỏ, như là đang đáp lại vấn đề của Thái Kinh Vân.

Trong bụng thai nhi đang hoạt động, cảm thụ rõ ràng nhất đương nhiên là Tiểu Tam. Hài tử lựa chọn hoạt động vào lúc này, cảm giác giống như là đang đưa ra kháng nghị với Tiểu Tam, kháng nghị vị a ba này cố ý lơ nó đi.

Cảm thấy được một kích nằng nặng kia khiến Tiểu Tam trừng to hai mắt, chân tay luống cuống.

“Thật là đang động!” Thái Kinh Vân đột nhiên hưng phấn, âm lượng khi nói chuyện rõ ràng cao lên. Y động tác rất nhanh, cả người rụt lại chui vào dưới chăn, cẩn cẩn dực dực dán đầu lên, nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh trong bụng. Không nghĩ bảo bảo trong bụng lại không phối hợp với sự chờ đợi của vị phụ thân này, sau khi động hai cái liền hoàn toàn an tĩnh.

Thái Kinh Vân đợi hồi lâu cũng không nghe thấy trên bụng có động tĩnh gì mới, chỉ phải chui ra ngoài ổ chăn, ôm Tiểu Tam cười ngây ngô.

Một cú đá kia cứ như là hài tử đang nhắc nhở Tiểu Tam về sự tồn tại của nó, mà Tiểu Tam cũng như là đột nhiên bị đá tỉnh!

“Ta xin lỗi…” Tiểu Tam bất giác nhẹ giọng nói, ba chữ này cũng không biết là nói cho Thái Kinh Vân nghe, hay là nói cho đứa nhỏ trong bụng nghe nữa …

Hắn nguyên bản là một cô nhi không cha không mẹ, đến đời này, đột nhiên có người nhà. Sau đó nhiều năm trôi qua, tự hắn cũng tạo nên một cái “Nhà”, có được gia đình mới. Từ trên quan điểm đời trước mà nhìn, tất cả những điều này xác thực có chút “Không bình thường”, nhưng so với đời trước, hắn hưởng thụ được rất nhiều đãi ngộ tốt đẹp, dù cho quá trình hưởng thụ những đãi ngộ này cũng là có chút “Không bình thường”.

Bởi vì một đời bị vứt bỏ, cho nên hắn càng khát vọng có được hơi ấm gia đình. Khi thấy Thái Kinh Vân cẩn cẩn dực dực đem hắn bảo hộ vào lòng, khi thấy người nam nhân trẻ tuổi nguyên bản lãnh nhược băng sương kia để lộ nụ cười ngốc ngốc mà ấm áp, hắn đột nhiên phê phán chính mình. Từ lúc nào trở nên tham lam mà tùy hứng như thế?

Hạ gia đối mình sủng nịch, Thái Kinh Vân đối mình cẩn cẩn dực dực, những điều này đều có thể thấy được. Tất nhiên nhân sinh một đời như thế này đã là rất hiếm có, vậy vì sao còn muốn oán trách an bài của số phận?

Hưởng thụ những điều tốt đẹp ‘không nên’ này, dù sao cũng phải nỗ lực trả giá một chút đại giới ‘không nên’ a!

Lúc ban đầu không phải rất mong muốn có được gia đình của mình, đứa con của riêng mình hay sao? Hiện tại, những thứ này đều đã có! Tối đa chính là bản thân phải ăn chút khổ mà thôi! Có thể sẽ khổ cực, nhưng sau đó cũng sẽ càng hạnh phúc! Không phải sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời có loại cảm giác xua tan mây mù thấy được trời nắng!

Thái Kinh Vân lần đầu tiên cùng đứa nhỏ của y hoàn thành động tác “Hỗ động”, trong lòng tuôn trào một loại vui sướng hoàn toàn mới lạ, ôm Tiểu Tam nằm ở đấy, càng cảm thấy thỏa mãn sâu sắc!

Y vốn chỉ là vuốt ve bụng Tiểu Tam mà cười ngốc ngốc, bất quá, vuốt một hồi liền di chuyển vị trí. Bởi vì có thai, các cặp phu phu tuổi trẻ hơn phân nửa buổi tối đều đắp mềm mà ngủ rất trong sáng, Tiểu Tam còn hảo, có thể là vì thể chất, t**h d*c cũng không mãnh liệt. Nhưng Thái Kinh Vân không giống thế, y hiện tại chính là thời kì tuổi trẻ nhiệt huyết tinh khí tràn đầy, tuy rằng bình thường nhìn qua thì lạnh lùng như băng, nhưng loại d*c niệm này không có khả năng là không có.

Vì vậy, bầu không khí chậm rãi trở nên ý vị!

Bàn tay khô ráo ấm áp tại trên thân thể mềm mại kia vuốt vuốt ve ve, Tiểu Tam cũng dần dần có cảm giác, có thể là vì đã dần quen thuộc, hắn cũng không có bao nhiêu kháng cự, cũng nhịn không được thoải mái mà rên rỉ mấy tiếng. Thái Kinh Vân bị tiếng rên trầm thấp của Tiểu Tam kích thích, liền hoàn toàn kích động rồi. Cẩn thận trở người Tiểu Tam qua, hai người cùng nằm nghiêng. Tuy rằng chuyện này làm không nhiều, nhưng tốt xấu cũng có làm vài lần, Thái Kinh Vân nhiều ít cũng có chút kinh nghiệm. Từ xúc cảm ẩm ướt trơn trượt trong tay mà phán đoán Tiểu Tam cũng có chút động tình rồi, liền nhịn không được dán người lên.

“A ~~~~ “

Tiểu Tam đột nhiên la lên, doạ Thái Kinh Vân giật mình, cái kia… còn chưa tiến vào ni…

“Bụng bị đá đau quá…” Tiểu Tam quay đầu hướng Thái Kinh Vân giải thích, tuy rằng trong phòng một mảng tối đen, ai cũng nhìn không thấy ai.

Thái Kinh Vân tên đã lên dây, bị Tiểu Tam hô lên như thế, không khỏi ngã lên tấm chăn mà rên rỉ. Mà thằng bé trong bụng lúc này lại rất nghịch ngợm, cứ như đang chơi thể thao ở trong bụng duỗi tay đá chân, làm cho Tiểu Tam ai yêu ai yêu không ngừng la to.

Đợi cho Tiểu Tam hoàn toàn dịu lại, đã là thời gian nửa chén trà nhỏ. Thấy Thái Kinh Vân ở một bên vẫn không nhúc nhích, Tiểu Tam đột nhiên nhẹ nhàng cười rộ, trong lòng chẳng hiểu tại sao dâng lên luồn sóng nhiệt, đầu óc nóng lên liền mò tay vào trong chăn sờ sờ. Thái Kinh Vân bây giờ còn rất tinh thần, bị Tiểu Tam sờ như thế, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Thái Kinh Vân tuổi trẻ cường kiện, bụng của Tiểu Tam hiện tại khẳng định không cách nào toàn bộ thừa nhận, huống chi hai người cũng không muốn thương tổn đến đứa nhỏ. Vì vậy Tiểu Tam mặt đỏ tới mang tai, tại dưới yêu cầu của Thái Kinh Vân dùng hai tay hỗ trợ giải quyết chút vấn đề, sau đó mới nghiêng người tiếp nhận Thái Kinh Vân nhẹ chậm tiến nhập.

Vào đêm đông yên tĩnh, không khí khô lạnh như là hoàn toàn bị cách ly ở ngoài phòng. Trên giường gỗ khắc hoa rắn chắc tinh tế, thân thể tuổi trẻ mập hợp qua lại, nhẹ nhàng chậm rãi dũng động, như là đang cử hành một hồi nghi thức thần thánh. Tiểu Tam lúc mới đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi tình triều dũng động cũng chậm rãi thả lỏng tay chân, mở rộng bản thân, tiếp nhận Thái Kinh Vân hôn môi, ôm ấp, cùng với một lần lại một lần thâm nhập…

Mùa đông dù lạnh, cũng sẽ có ánh dương ấm áp xuất hiện. Tuy rằng ánh mai từ không trung rọi xuống, hầu như không còn độ ấm, nhưng màu sắc đạm đạm thiển hoàng kia vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác ôn tình. Nơi đỉnh núi còn có thể thấy chút tuyết đọng, từng khối từng khối xen lẫn giữa một mảnh trời mênh mông.

Rừng trúc còn khoác lên người một màu xanh lục không hề đổi thay, chỉ là sắc thái hơi chút thâm trầm, có vài phiến lá còn dính thấm hoa tuyết hay là băng lăng (1), dưới nắng mai lấp lánh ánh sáng. Tiểu Tam đang ở trong noãn phòng kéo theo Chu Hồng và Đồng Lục làm mật gừng (2), cái bếp lò nhỏ bằng sắt tinh xảo là do Thái Kinh Vân từ huyện thành mang tới, như vậy, Tiểu Tam có thể thường thường ngốc ở trong noãn phòng làm chút món ăn.

Mật gừng là do Liên Sinh dạy Tiểu Tam làm, bất quá đến bây giờ, mật gừng mà Tiểu Tam làm càng ăn ngon hơn. Nấu hảo một tô mật gừng thơm nồng ngọt ngào, Tiểu Tam nhớ tới khi ở nhà Hạ Tứ Lang và Liên Sinh đều thích ăn món này, liền muốn đưa qua một phần cho họ.

Hôm nay khó có được một ngày đẹp trời, Tiểu Tam cũng muốn đi đi lại lại. Vốn là nói một mình mình hạ sơn cũng được rồi, nhưng tại dưới sự kiên trì của Cảnh thúc, cuối cùng để Đồng Lục bồi mình cùng nhau về viện tử Hạ gia.

Một mùa đông này, không cần làm việc trong ruộng đồng, nông gia đa số thanh nhàn. Khi Tiểu Tam trở về, toàn gia đang ở trong nhà chính sưởi ấm, Hạ Tứ Lang đang sửa chữa mấy vật dụng bằng tre trong nhà, mà Liên Sinh và Tân Hà thì đang may y phục cho mùa đông, bên cạnh lò sưởi là Thạch Đầu đang ôm tiểu Hạ Lê hưởng thụ thiên luân chi nhạc (3). Thấy Tiểu Tam về, mọi người trong phòng càng thêm vui vẻ, giúp bọn hắn kéo ghế thay y phục.

Tiểu Tam mang theo một hạp mật gừng lớn, khi xốc thực hạp lên, món ăn bên trong còn nóng hôi hổi. Mật gừng cũng có thể dùng làm đồ ăn vặt. Chỉ là mật ong từ trước đến nay đều tương đối đắt tiền, ở nông thôn rất ít có người làm, có làm cũng không nhiều. Cho nên, đa số người làm món mật gừng này, vẫn là ít có ăn đến một miệng mỹ thực.

Tân Hà cầm đến bó đũa cùng chén nhỏ, mọi người vây quanh cùng nhau ăn. Những món Tiểu Tam làm vị đạo đương nhiên không tồi, đáng tiếc hắn còn chưa ăn được mấy đũa đã bị Liên Sinh gõ tay.

“Ngươi đang mang thai, không thể ăn nhiều gừng!” Liên Sinh nhìn đến bụng của hắn, nhàn nhạt mỉm cười, lên tiếng.

Tiểu Tam một đầu hắc tuyến, hắn chính là vì bị Cảnh thúc nhắc nhở, mới chạy về nhà ăn, kết quả ở đây vẫn là bị Liên Sinh nhắc nhở lần nữa. Vì vậy, hứng ăn uống tuột dốc, mất hứng mà thả đũa xuống.

“A ba là vì tốt cho ngươi! Ngươi phải nhẫn nhẫn a! Tiếp qua mấy tháng, ngươi muốn ăn cái gì thì liền ăn cái đó, để Thái Kinh Vân nhà ngươi mua cho! Dù sao cũng có tiền mà!” Tân Hà cũng nhẹ nhàng cười rộ, ôm tiểu Hạ Lê dùng chiếc đũa thấm nước mật cho nó ăn.

“Không đúng nha?” Liên Sinh lại ngắm cái bụng của Tiểu Tam thêm vài lần, sau đó vươn tay ở trên bụng Tiểu Tam sờ sờ. Bấm tay tính toán, cau mày nói: “Mới hơn năm tháng, sao bụng lại lớn như thế?! Hài tử quá lớn khi sinh sẽ gặp khó khăn!”

Bởi vì trong nhà chính có một lò sưởi lớn, lại mới ăn một chút thứ, cho nên Tiểu Tam mở y phục rộng chút, lộ ra cái bụng tròn vo, Liên Sinh lại nhìn nhìn gương mặt càng lộ vẻ mượt mà của Tiểu Tam, trong miệng không khỏi thì thầm: “Ngươi nha, hiện tại cũng đừng ăn quá nhiều! Đến lúc đó hài tử quá lớn sinh không được, xem ngươi phải làm sao!”

Tiểu Tam hoàn toàn không có khái niệm về phương diện này, tròn mắt vẻ mặt vô tội, hắn cũng không ăn quá mức nha, chính là một ngày ba bữa thêm chút món vặt mà thôi, hơn nữa hắn gần đây đã bắt đầu giảm thiểu lượng hấp thụ, nhưng cái bụng này cứ hăng hái bự ra, hắn cũng không có biện pháp a.

Tân Hà cũng nhìn một chút, hắn là người tâm tư cẩn thận, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu không thì đến chỗ Ngũ Hoa lão thúc xem cái đi! Dù sao hôm nay khí trời cũng tốt, vừa lúc đi dạo luôn.”

Liên Sinh vừa nghe lập tức cảm thấy chủ ý không tệ, dù sao bọn họ cũng không có việc gì làm, liền dự định cùng Tiểu Tam xuất môn đi một chuyến. Vừa lúc cũng nên để lão y sư khám xem đứa nhỏ trong bụng thế nào rồi.

Tiểu Tam ở trong lòng quăng qua một cái bạch nhãn muốn nói không muốn nha, nhưng cuối cùng cũng đứng dậy theo bọn họ đi ra ngoài.

________________

(1) băng lăng:

(2) mật gừng:

(3) thiên luân chi nhạc: Niềm vui cha con

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play