Sáu năm qua, bộ dáng của Thái Kinh Vân nhất định là biến hóa rất nhiều, thế nhưng Tiểu Tam vừa nhìn vẫn nhận ra được. Trên đời này cũng có nhiều người mặc y phục màu đen, nhưng từ đầu tới đuôi một năm bốn mùa đều mặc hắc y thì hắn thật là chỉ biết có một người.
Huống chi, Tiểu Tam xem ra, hài tử nọ trưởng thành quá sớm, khi còn bé cái khuôn mặt kia cứ ngạnh ngạnh hệt như một tiểu lão đầu, hiện tại sau sáu năm, cũng chỉ là đường nét trên khuôn mặt ấy so với trước đây càng thêm kiên ngạnh mà thôi.
“Ngươi quay về đây lúc nào thế? Sao lại nằm ở trong rừng a?”
Thái Kinh Vân vẫn nằm yên không nhúc nhích, cũng không đáp lời. Tiểu Tam đi qua, tới gần mới phát hiện có chút không thích hợp, sắc mặt đôi môi của Thái Kinh Vân trắng đến có chút dị thường. Lại nhìn thấy trên y phục hắc sắc có một mảng vết ẩm ướt lớn. Khi Tiểu Tam hiểu rõ đó là gì, thì hắn có chút hoảng sợ.
Ngoại trừ trong thôn giết lợn, hắn còn chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy, y phục hắc sắc mặc trên người nhìn xa thì không quá lộ rõ ra, đến gần mới phát hiện, thân thể Thái Kinh Vân phía bên phải đều là mảng máu lớn.
Tiểu Tam có chút kinh hoảng mà lay Thái Kinh Vân vài lần, ngoại trừ câu nói lúc ban đầu kia, hiện tại lại không có một phản ứng nào. Đưa tay ra thử, hoàn hảo còn hơi thở. Nóng ruột đến không suy nghĩ gì nhiều, liền đem người nọ kéo lên trên lưng mình, rồi cõng y hướng dưới chân núi mà đi.
Lịch sử tựa hồ đang tái diễn. Năm đó, Tiểu Tam cũng là như vậy tha Thái thiếu gia xuống núi, khi đó cũng là khiến cho chân người nọ lê trên mặt đất tạo ra âm thanh soàn soạt như thế này.
Chỉ là hiện tại càng khó khăn hơn một chút, Thái Kinh Vân lớn lên càng cao càng tráng, thân thể nặng muốn chết cũng không giống khi còn bé dễ kéo đi, cũng may Tiểu Tam luôn bề bộn việc nhà nông nên cũng còn chút khí lực.
Kéo theo một tên lớn thế này đi đường chẳng hề dễ dàng, hơn nữa trong rừng trúc cũng có trắc trở trùng điệp, rễ trúc nhô khỏi mặt đất mang đến rất nhiều phiền phức cho Tiểu Tam, chỉ chốc lát sau liền bị vấp té ngã trên mặt đất, cuối cùng cũng không biết quá gấp hay là bị té, Tiểu Tam vừa lả chả rơi nước mắt là ngừng không được, kéo người nọ vừa đi vừa khóc.
Đợi Tiểu Tam kéo Thái thiếu gia nặng trĩu kia vào cửa nhà mình, liền khiến cả nhà bị dọa sợ một trận. Hai người đều chật vật không chịu nổi, Thái thiếu gia được cõng ở trên lưng thì không cần phải nói, Tiểu Tam cũng là một thân vết máu, đôi mắt khóc đến đỏ bừng. Sau khi nhìn thấy được mọi người trong nhà, Tiểu Tam liền mất hết khí lực, thân thể mềm nhuyễn trên mặt đất, khóc càng dữ hơn.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, cái vị Lý Nghiễn Lâm đang ở trong nhà kia, cư nhiên biết y lý. Thấy người bị thương lập tức đứng ra chỉ huy người nhà họ Hạ đang cuống quít kia, Thạch Đầu đem người bị thương ôm vào khách phòng, Liên Sinh chăm sóc Tiểu Tam bị dọa đến hỏng, Tân Hà thì đi nấu nước sôi, người hầu đưa tới bọc đồ của hắn cũng hỗ trợ làm thủ hạ, ngay cả Tiểu Tứ cũng bị phái đi tìm lão y sư trong thôn.
Tiểu Tam xác thực có chút sợ hãi, hắn hai đời cộng lại, cũng chưa từng thấy qua cái tràng diện máu tanh nào, đương nhiên, trong phim thì không tính. Thấy người thân quen của mình ngủ trong vũng máu, là người có chút hiểu biết thông thường liền bị dọa sợ a! Hơn nữa, hắn vẫn luôn xem Thái thiếu gia là bằng hữu, mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng bằng hữu bị thương thành cái dạng này, vẫn là lo lắng không thôi. Cũng may không đến một lúc sau liền bình tĩnh trở lại, trong lòng âm thầm vì việc mình khóc lớn mà cảm thấy xấu hổ.
Khi hắn lấy lại tinh thần, thì Liên Sinh đã dẫn hắn đi thay y phục, Lý Nghiễn Lâm cũng xử lý hảo miệng vết thương của Thái Kinh Vân, lão y sư trong thôn lúc này đang cẩn thận quấn vải bông trắng lên vết thương.
“Tiểu Tam, xảy ra chuyện gì?!” Liên Sinh để Tiểu Tam ngồi xuống, cho hắn uống trà trấn kinh rồi mới nhỏ giọng hỏi.
“Con không biết, khi con đến rừng trúc liền thấy hắn năm ngủ trên mặt đất, chảy nhiều máu như vậy!”
“Đây là… cái cậu thiếu gia nhà họ Thái kia ư?!” Thạch Đầu ở một bên nhìn a nhìn, năm đó hắn cũng có gặp qua Thái thiếu gia và Tiểu Tam chơi đùa cùng nhau, đối phương diện mục mặc dù có chút biến hóa, nhưng nhìn chút liền nhận ra ngay.
“Thiếu gia của Thái gia?!” Lý Nghiễn Lâm đang lau tay, nghe đến đấy dường như là đột nhiên nhớ tới điều gì, ném khăn tay đến bên giường nhìn qua.
“Thái Kinh Vân?!”
“Lý thiếu gia cũng biết y?!”
“Đại thiếu gia của Nam Khánh đệ nhất hoàng thương gia, trong kinh thành ai chẳng biết?!” Lý Nghiễn Lâm sau khi nói xong liền nhíu mày xoa xoa cằm.
“… Đệ nhất hoàng thương… gia sao…” Những người còn lại trong phòng hít một hơi, biết y là thiếu gia con nhà giàu sang, nhưng không biết y lại là thiếu gia một nhà có tiền đến như thế.
Ngay cả Tiểu Tam cũng có chút ngây người. Tuy rằng thời gian hắn cùng Thái Kinh Vân chơi đùa khá nhiều, nhưng hắn thật ra không biết gì về tình hình của y, chỉ là đơn giản đem thân phận của y quy vào trong hàng ngũ kẻ có tiền mà thôi. Khi đó đối phương cũng chỉ là một hài tử, hơn nữa còn là một hài tử con nhà giàu đáng thương hề hề, có rất nhiều chuyện hắn ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ qua là muốn đi dò hỏi.
“Thương thế của y thế nào rồi?!”
“Lưng và chỗ vai phải chịu một vết đao rất nặng, vốn đã băng bó ổn thỏa cùng thượng dược trị thương, hiện tại bất quá là bởi vì di chuyển không thích hợp mà khiến cho miệng vết thương rách ra mà thôi! Máu đã ngừng chảy sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa đâu.”
“Ách…”
Tiểu Tam lúc này mới nhớ lại, người nọ vốn có chỉ là trên y phục có rướm máu, chờ đến khi hắn cõng người về đến trong viện, thì máu đã chảy ra khắp nơi —— nói như vậy, mình chính là giúp thêm phiền a, làm vết thương người ta bị rách ra…
“Thế nhưng, ta gọi mà hắn không phản ứng gì, đó không phải là do bị thương nặng đến hôn mê sao?!”
“Cái kia… Chỉ là bởi vì quá độ mệt nhọc mà ngủ đi thôi…”
“… …”
Vì vậy, tất cả mọi người liền hiểu rõ, Tiểu Tam đã gây rắc rối, làm cho người ta biến thành hai lần trọng thương…
Lúc Hạ Tứ Lang cùng Hạ Hổ nghe tin về nhà, thì Tiểu Tam đang ảo não ở trong phòng của mình đấm đấm vào chiếc chăn. Liên Sinh đành phải vào phòng khuyên hắn, nếu như thấy áy náy trong lòng liền hảo hảo chiếu cố người ta đến khi thương thế tốt lên đi, Tiểu Tam sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại gật đầu đáp ứng.
Ngày đó, Tiểu Tam dĩ nhiên chuyện gì cũng không làm, chỉ coi chừng Thái Kinh Vân. Những người khác biết vết thương kia thoạt nhìn dọa người, nhưng dành chút thời gian dưỡng dưỡng liền tốt lên thôi, nên cũng không vây quanh ở trong căn phòng kia nữa, muốn ra sao thì ra. Tuy rằng việc Thái thiếu gia kia vì sao mà bị thương nặng như thế khiến cả nhà trong lòng còn nghi vấn, nhưng hiện tại không phải thời gian truy cứu a!
Gió đầu hạ ấm áp khiến tràn ngập cảm giác thoải mái, Tiểu Tam ngồi ở trước cửa sổ hứng gió thổi mà vựng vựng buồn ngủ. Vì vậy, khi Thái Kinh Vân tỉnh lại, liền thấy hình ảnh thế này. Một thiếu niên tựa mật đường nghiên người tựa vào bàn nhỏ trước cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu rọi, cứ như ở trên thân mình của hắn rắc lên một lớp vàng vụn vỡ, dâng đầy lên trong đôi mắt khiến y có một loại cảm giác rất ấm áp, vô cùng ấm áp…
“A ~ ngươi tỉnh?!”
Tiểu Tam chỉ là thiêm thiếp mơ màng mà thôi, mở mắt liền thấy Thái Kinh Văn đang nhẹ cười nhìn hắn.
“Nhìn cái gì nha?! Bộ có chảy nước miếng hay sao?” Lập tức lau lau miệng, kiểm tra một chút có phải là bởi vì ngủ gật mà chảy nước miếng bậy bạ khiến người ta chê cười hay không.
Thái Kinh Vân cười lắc đầu.
Lúc này trời đã gần tối, có tiếng mọi người trong viện tới tới lui lui, hẳn là Liên Sinh bọn họ đang chuẩn bị cơm tối, mơ hồ cũng nghe thấy tiếng bước chân đang chạy khắp sân của Tiểu Tứ.
Cửa gỗ cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra, Lý Nghiễn Lâm bưng dược đã ngao tốt tiến vào.
Tiểu Tam nhanh chóng đi qua nhận lấy chén dược: “Sao lại không biết tốt xấu để khách nhân động thủ, cái này để ta làm là được rồi, thực là phiền đến ngài rồi!”
“Là Tiểu Sam huynh đệ khách khí quá rồi! Hơn nữa, bưng một chén thuốc thôi mà, cũng chỉ là tiện tay giúp chút việc nhỏ nhặt mà thôi!”
Hai người chỉ lo đứng ở bên cánh cửa kia khách sáo, không chú ý tới lúc Thái Kinh Vân thấy Lý Nghiễn Lâm, thì đôi mắt híp lại một chút, sắc mặt cũng theo đó lạnh xuống.
Sau khi nói vài ba câu, Tiểu Tam liền bưng chén đi đến uy dược, thấy Thái Kinh Vân tay phải bị bó chặt không thể hoạt động, liền tự mình dùng thìa từng chút từng chút múc dược đưa đến bên miệng của y, một chén dược lớn đen thui thùi, Tiểu Tam chỉ nhìn đã thấy miệng mồm đắng chát, Thái Kinh Vân ngay cả đầu mày cũng không nhăn lấy một cái vẫn cứ thế mà uống hết dược. Uống xong giọt cuối cùng bát dược trị thương, Tiểu Tam lại đút vào miệng y một quả mơ để áp vị, sau khi dọn dẹp thỏa đáng tất cả mọi thứ mới bưng chén thuốc rỗng ra khỏi phòng.
Lý Nghiễn Lâm ở bên cạnh nhìn, sau đó lại nói là muốn kiểm tra vết thương của Thái Kinh Vân một chút, liền lưu lại trong phòng.
Ăn xong cơm tối xong, Tiểu Tam lại mang tới cho Thái Kinh Vân chút canh gà, lần này hắn không tiếp tục đút canh. Sau khi để cho canh nguội bớt thì để Thái Kinh Vân tự mình dùng tay trái bưng lên uống.
“Này, ngươi bị thương đến thế này là vì chuyện gì xảy ra? Không phải đã về nhà rồi sao? Thế nào lại quay trở về? Còn bị thương nặng như vậy? Gặp phải sơn tặc sao? Bị đánh cướp sao?”
Tiểu Tam trong lòng khá nhiều nghi vấn, nay Thái Kinh Vân còn đột ngột để lộ ra thân phận Nam Khánh quốc hoàng thương gia, khiến hắn nghĩ người này tựa như chìm lẫn trong sương mù, nhìn thế nào đi nữa vẫn cứ mông lung.
Thái Kinh Vân từ nhỏ đã là cho một gậy cũng đánh không ra mấy chữ, nhìn Tiểu Tam ở nơi này lảm nha lảm nhảm, cũng không tiếp lời, mà chỉ nhẹ cười.
“…”
“Được rồi, nếu như câu chuyện quá dài dòng, chúng ta cứ trực tiếp nói ngắn gọn đi!”
“Ta lại bị đuổi khỏi Thái gia!”
“A?!”
Sau đó, Thái Kinh Vân không nói gì nữa, chỉ là tựa ở trên giường kéo tay Tiểu Tam chậm rãi chơi đùa.
Tiểu Tam một lúc sau mới phản ứng lại. Trong đầu bắt đầu tự động trình chiếu một màn hào môn thế gia ân cừu lục…
_____________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: … ngượng ngùng a… …
Editor lảm nhảm: Thái ca ca thiệt đáng thương a …..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT