Cửa hàng lương thực này rất lớn, trước cửa hàng đã trở thành một hàng thức ăn nhanh, kho phía sau vẫn trống không, không ai trông coi, cũng không ai dọn dẹp, Phó Khôn đến tận giờ cũng chưa từng vào, cậu vẫn luôn cảm thấy, đây hẳn là nơi mấy người đêm uống say không tìm được nhà vệ sinh thích nhất.

Uông Chí Cường dẫn đầu cả bọn đi vào, trong cửa hàng bám không ít bụi, hơi tối, góc bên trong đặt một cái cân đã hỏng, túi đựng gạo đựng bột mì ném lung tung khắp nơi.

Phó Khôn theo sau vào, đứng trên một túi gạo Đông Bắc, cậu vốn định giẫm lên túi gạo thơm Thái Lan, nhưng chỗ đó quá gần Uông Chí Cường.

“Phó Khôn, hôm nay hai chúng ta kết thúc luôn đi,” Uông Chí Cường cử động tay chân và cổ, lúc khởi động cổ làm mạnh cực kỳ, chắc là định làm ra tiếng, có điều chẳng thành công.

Phó Khôn cúi đầu nhìn gạo Đông Bắc, Uông Chí Cường mấy năm qua có lẽ đều sống theo kiểu “Người trong giang hồ”, lúc nói chuyện đều mang theo phong cách giang hồ: “Tao có chuyện muốn nói trước.”

“Nói đi.” Uông Chí Cường phất tay.

“Tuy tao không biết hai chúng ta rốt cuộc có chuyện gì phải kết thúc, nhưng mày đã bảo muốn kết thúc, thì kết thúc thôi,” Phó Khôn ném cặp sang bên cạnh, làm bay lên một đám bụi, “Thế nhưng chuyện mày tự dưng đội nón xanh lên đầu thì đừng có kéo tao vào, không liên quan gì đến tao cả, mày có sở thích này thì đi mà tìm người khác tới chơi với mày.”

Khóe miệng Uông Chí Cường giật một cái: “Mẹ nó bớt nói nhảm đi!”

Cùng lúc nói ra câu này, một tên bên cạnh ném gậy gỗ cho Uông Chí Cường, Uông Chí Cường nhận lấy gậy, vọt về phía Phó Khôn, giơ gậy gỗ trong tay lên.

Phó Khôn không trốn, vào lúc này, trốn về sau chắc chắn sẽ bị gậy đập phải, cậu khom người xuống vọt thẳng về phía Uông Chí Cường, vai phải nhắm thẳng vào bụng Uông Chí Cường.

Phó Nhất Kiệt nghe thầy giảng bài xong, thu dọn cặp rồi ra khỏi lớp.

Lúc đi tới nhà xe, nó ngơ ngác, xe đạp của Phó Khôn không ở trong nhà xe, thế là nó quay đầu đi về phía cổng trường, những lúc Phó Khôn không ở trong nhà xe thì sẽ ở ngoài cổng.

Nhưng ngoài cổng cũng chẳng thấy, Phó Nhất Kiệt nhíu mày, đang định quay đầu đi về phía phòng học khu cấp ba nhìn thử, liếc mắt lại quét qua một chiếc xe đạp khóa dưới tán cây cách đó không xa.

Là của Phó Khôn.

Người đâu rồi?

Không thấy ai bên cạnh xe, đường phố hai bên cổng chỉ có học sinh tan học đứng tụm năm tụm ba, không thấy Phó Khôn đâu.

“Tiểu Bạch Bạch,” Bên cạnh vang lên giọng Trần Lị, “Hai anh em chưa về à?”

“Anh em còn ở trong lớp không?” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại hỏi chị bé.

“Không có, vừa tan học đã chạy rồi mà,” Trần Lị ra ngoài cùng Cẩu Thịnh, lúc nhìn thấy xe bên cạnh cây, con bé ngơ ngác, “Đây không phải là xe nó à?”

“Không thấy người đâu,” Phó Nhất Kiệt suy nghĩ, rồi đi về phía bên kia đường, “Em sang cửa hàng bên kia đường nhìn thử.”

Trần Lị đứng tại chỗ hết nhìn đông lại ngó tây, con bé thấy có gì đó hơi lạ, kiểu người chỉ thiếu điều xây cái miếu cung phụng em trai nó như Phó Khôn, đáng lẽ ra sẽ không thể nào để cho Phó Nhất Kiệt mê man đi tìm nó khắp nơi như vậy được.

“Hay là nó đi mua đồ ăn cho em nó…” Lúc Cẩu Thịnh nói, Hứa Giai Mỹ đạp xe ngang qua sau nó, gạt chuông, Cẩu Thịnh nhường đường sang bên cạnh.

Trần Lị thấy Hứa Giai Mỹ đương nhiên là không vừa mắt, giờ con bé vậy mà lại còn đạp xe lên vỉa hè, còn vênh váo gạt chuông, Trần Lị không nhịn được mà liếc mắt nhìn con bé.

Hứa Giai Mỹ cũng ngạo mạn liếc lại nó, sau đó quay mặt đi đạp xe về phía trước.

Trần Lị đột nhiên cảm nhận được trong ánh mắt của Hứa Giai Mỹ có gì đó không được đúng lắm, nó chẳng cần suy nghĩ đã hô to: “Hứa Giai Mỹ!”

Hứa Giai Mỹ không để ý tới nó, đạp xe mấy cái đã vọt đi ra xa.

“Gọi nó làm gì?” Cẩu Thịnh không hiểu, hỏi.

“Hứa Giai Mỹ!” Trần Lị lại gọi to, thấy Hứa Giai Mỹ không có ý dừng lại, liền cắn răng, “Không biết, giác quan thứ sáu của phụ nữ! Giác quan thứ sáu của tao chuẩn lắm!”

Không chờ cho Cẩu Thịnh nói năng gì, Trần Lị đã lại nhìn qua xung quanh, mấy học sinh lớp mười đứng bên cạnh bờ tường trường học, nó chạy tới: “Bạn học, cho hỏi chuyện này, có biết Phó Khôn không?”

Một bạn học sinh ngơ ngác: “Biết.”

“Các em nãy giờ vẫn đứng ở đây à? Vừa nãy có thấy nó đi ra đây không,” Trần Lị chỉ vào xe đạp phía sau, “Khóa xe ở đây ấy?”

Bạn học sinh này lắc đầu, một đứa khác hơi do dự, rồi nói một câu: “Hình như là…đi cùng với mấy người nữa? Em cũng không chú ý lắm…”

Lúc Phó Nhất Kiệt đang đi tới cửa tiệm tạp hóa mới mở kia, Trần Lị và Cẩu Thịnh đã đuổi theo, Trần Lị đập mạnh lên vai nó: “Phó Khôn chắc là bị mấy đứa gọi đi, hình như đi về phía bên kia.”

Phó Nhất Kiệt ngây người, hướng Trần Lị chỉ vừa khéo ngược đường hai bọn họ về nhà, bị người gọi đi?

“Để em đi tìm xem.” Phó Nhất Kiệt không nói thêm gì nữa, cứ thể đi thẳng về phía đầu kia đường.

“Đi cùng nhau đi.” Cẩu Thịnh đi theo, dù nó cảm thấy chuyện Phó Khôn tan học không chờ Phó Nhất Kiệt ở chỗ cũ chẳng phải chuyện gì kỳ lạ cả, nhưng bị Trần Lị sốt sắng dằn vặt như vậy, nó đột nhiên cũng lại không nỡ.

Phó Khôn lâu lắm rồi không đánh nhau, cậu vốn cũng chẳng phải là người thích đánh nhau gì cho cam, trong trường học, dù ít dù nhiều cũng sẽ có chuyện kéo bè kéo lũ, mày nhìn tao không lọt mắt, tao thấy mày là muốn tẩn cho trận, bình thường cậu sẽ không tham gia.

Nếu như không phải cậu vẫn chơi bóng rổ, thì khí thế hùng hổ của Uông Chí Cường hôm nay, có khi cậu chẳng chịu được.

Uông Chí Cường giờ đánh nhau có não hơn ngày trước. Lúc vai Phó Khôn thụi vào bụng nó, gậy gỗ trong tay thằng cha cũng không vụt ra khoảng không ngay, thằng cha nhanh chóng dựng thẳng gậy gỗ trong tay lên, đập mạnh xuống lưng Phó Khôn.

Lưng Phó Khôn tê rần, cảm giác muốn ho khan dữ dội lập tức dâng lên.

Nhưng cậu vẫn không dừng lại, cậu thụi bụng Uông Chí Cường cũng chẳng nhẹ, Uông Chí Cường không thể tiếp tục động tác kế tiếp, cậu dựa vào quán tính đẩy Uông Chí Cường ra sau, tiện tay bám vào thắt lưng nó, muốn đẩy ngã Uông Chí Cường xuống.

Nhưng Uông Chí Cường lại khỏe hơn cậu nhiều lắm, cũng đã không còn trụ không chắc như trước nữa, Phó Khôn không thể đẩy thằng cha xuống được.

“Đệt mẹ mày!” Uông Chí Cường văng tục một câu, bụng bị cậu thụi mạnh vào, bị đẩy loạng choạng đi vài bước mới trụ lại được, giơ tay dùng cùi chỏ đập mấy phát lên lưng Phó Khôn.

Phó Khôn thả lỏng tay ra, bất thình lình ngồi dậy, đẩy văng tay Uông Chí Cường.

Không phải là cùi chỏ thôi à, ai lại không biết dùng!

Cậu thụi mạnh củi chỏ lên trên, đâm thẳng vào cằm Uông Chí Cường.

Uông Chí Cường bị cú đập này của cậu đập cho ngửa mặt ra sau, cái cổ vừa nãy không thể nào phát ra tiếng giờ đã “rắc” một tiếng, Phó Khôn không cho thằng cha cơ hội để điều chỉnh, xông tới lại dùng cùi chỏ đập mạnh thẳng xuống mũi nó.

“AAAAAAAAAAAAAA” Uông Chí Cường bịt mũi rít lên, dùng sức đẩy Phó Khôn một cái.

Máu mũi trào qua khe ngón tay nó.

Phó Khôn thật ra không muốn đập mũi nó thêm lần nữa, nhưng cơ hội vừa nãy quá hoàn hảo…

Uông Chí Cường bị máu của chính nó làm cho giận, cũng không để ý tới mũi nữa, một lần nữa nắm lấy gậy gỗ vụt về phía Phó Khôn.

Phó Khôn bị thằng cha đẩy đi vài bước, gậy gỗ lại vụt tới như vậy, cậu lại vừa khéo lọt vào trong phạm vi, cậu nhanh chóng định lùi về phía sau, nhưng mới vừa lùi một bước, đột nhiên cảm thấy phía sau có ai đó chĩa vào mình, cậu chưa kịp né, kẻ phía sau đã đẩy mạnh cậu về phía gậy gỗ của Uông Chí Cường.

Đệch? Mẹ nó thế này mà là một đấu một?

Phó Khôn không có cách nào lùi lại được nữa, một gậy này của Uông Chí Cường nhắm thẳng đầu cậu, cậu đành phải giơ tay lên che đầu mình lại.

Gậy gỗ xé gió đập lên cánh tay trái cậu, cánh tay đã làm chậm lại tốc độ của gậy, nhưng một phần gậy vẫn đập lên mặt Phó Khôn.

Cậu bị đánh cho lảo đảo mấy bước mới đứng vững.

Cánh tay trái đau nhức khó nhịn, mặt cũng đau, răng cũng đau.

Phó Khôn cúi đầu dùng tay trái lau miệng, cậu cảm thấy mình bị đánh cho văng cả nước miếng ra.

Có điều, một vệt màu đỏ rõ ràng trên lưng cánh tay đã cho cậu câu trả lời chính xác, có lẽ là cái răng nào đó trong miệng đã bị đập gẫy.

Phó Khôn nuốt nước bọt, nếm được mùi máu tanh.

Cánh tay trái bị đánh không nhẹ, vẫn luôn run lên, đau đớn từ tay lan lên bả vai.

Tình hình bên Uông Chí Cường thoạt nhìn cũng chẳng ra sao, máu mũi chảy không ngừng, nhỏ xuống ào ạt, bên ngoài miệng như thể đang ăn tươi nuốt sống, áo trước ngực cũng bị nhuộm đỏ một mảng.

“Đệt…” Thằng cha khịt mũi, lúc định nói gì đó, máu chảy thẳng vào miệng nó, nó cúi đầu phun mấy cái, không nói ra câu kế tiếp.

“Được chưa?” Phó Khôn hỏi, cậu không muốn đánh nữa, giờ đã làm chậm trễ không ít thời gian rồi, chốc nữa phải tìm nơi nào đó xử lý cho mình, tình cảnh hiện giờ nếu để Phó Nhất Kiệt nhìn thấy, không biết sẽ thất vọng về thằng anh này đến thế nào nữa đây…

Uông Chí Cường nhìn theo cậu gắt gao, nửa mặt dính máu trông có vẻ rất khó chịu.

Hai đứa nhìn nhau, đều không mở miệng, qua một chốc, Phó Khôn định hỏi lần nữa, Uông Chí Cường lại đột nhiên lên tiếng: “Được rồi.”

Uông Chí Cường thẳng thắn như vậy khiến Phó Khôn ngu người luôn: “Chuyện giữa hai chúng ta xong rồi?”

“Ừ, mày đi đi.” Máu mũi Uông Chí Cường vẫn đang nhỏ ra liên tục, nó ném gậy trong tay xuống đất, định xoa mũi, nhưng tay vừa đặt lên, đã xuýt xoa một tiếng, nhanh chóng bỏ ra.

Phó Khôn liếc mắt sang nhìn chằm chằm lên mũi nó, nhận ra mình ra tay có lẽ là nặng thật, sống mũi Uông Chí Cường hình như còn lệch đi rồi…

Cậu xoay người đi nhặt cặp mình lên, định phủi bụi trên cặp mình đi, lại nhận ra tay trái mình không dùng sức được, thôi, coi như hòa nhau.

Phó Khôn xách cặp đi về phía cửa kho hàng, bọn đằng sau đều không nói gì.

Đi được hai bước, ngay lúc Phó Khôn định bước ra khỏi cửa kho hàng, cậu nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.

Tiếng bước chân này rất vội, đi thẳng về phía mình, lòng Phó Khôn đột nhiên chìm xuống, chẳng có thời gian quay đầu lại, chỉ có thể tính toán tình hình của đối phương, nhanh chóng cúi thấp đầu khom người xuống.

Là cục gạch.

Mẹ nó chơi quá bẩn!

Động tác khom lưng khiến cục gạch Phó Khôn tránh đi vốn sẽ đập lên gáy cậu, giờ lại đập vào gáy, tai cậu có thể nghe rõ ràng tiếng gạch vỡ vụn trên vai cậu.

Phó Nhất Kiệt dừng lại cuối đầu đường, đây là một ngã ba, hai lối rẽ, Phó Nhất Kiệt chọn bên phải.

Con đường bên trái đi tới con phố nhộn nhịp nhất trong trung tâm thành phố, con đường bên phải có rất nhiều con ngõ nhỏ hẹp cắt ngang.

Vì chưa có mục tiêu chắc chắn, bọn họ chỉ có thể đi theo con đường này về phía trước.

Lúc đi ngang qua cửa hàng lương thực cũ, Phó Nhất Kiệt nhìn thấy có mấy đứa đạp xe lao ra ngoài từ ngã rẽ bên cạnh cửa hàng lương thực, đạp xe cực nhanh, chưa kịp nhìn kỹ, mấy tên này đã mất hút đằng trước.

“Kho.” Phó Nhất Kiệt chạy về phía cửa hàng lương thực, Trần Lị và Cẩu Thịnh cũng nhanh chân chạy theo nó.

Quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh cửa hàng lương thực, chính là kho của cửa hàng lương thực, Phó Nhất Kiệt vọt vào sân kho, vừa mới vào đã thấy một người đang quỳ giữa đất trước cửa kho hàng.

Phó Khôn quỳ giữa đất, đầu cắm xuống đất, tay phải đè lên vai.

Phó Nhất Kiệt lập tức cảm thấy rùng cả mình, nó ném cặp xuống đất, lao tới: “Phó Khôn!”

“Mẹ kiếp,” Phó Khôn không động đậy, lúc nghe thấy giọng Phó Nhất Kiệt, cậu phiền muộn vô cùng, lòng khó chịu tới mức không thở ra nổi, “Anh không sao.”

“Bị thương ở đâu rồi?” Trần Lị hỏi, “Đừng động vào nó vội!”

Cẩu Thịnh nhào tới bên cạnh cậu, chống tay chân xuống đất bò quanh cậu một vòng, “Khôn Tử, mày tự đi được không?”

“Được.” Phó Khôn hít vào một hơi, tay trái và vai phải đều bị thương, không có cách nào chống tay xuống đất được, cậu chỉ có thể nghiến răng dùng hông nâng người ngồi dậy.

“Chân có bị thương không?” Phó Nhất Kiệt hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Không.” Phó Khôn nhìn chằm chằm xuống đất, cậu không dám nhìn vào mắt Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt vòng ra sau lưng cậu, khom lưng dùng tay ôm lấy eo cậu, từ từ kéo cậu dậy: “Bị thương ở đâu?”

“Tay với vai.” Phó Khôn nói bằng giọng buồn bực, “Không sao thật, sao bọn mày tìm được tới đây…”

“Đầu tiên đến bệnh viện xử lý qua đi, tao thấy đâu có giống không sao.” Trần Lị hoảng tới mức đi tới đi lui xung quanh.

“Một Khúc,” Phó Khôn không để ý tới chuyện có đến bệnh viện hay không, cậu nghiêng đầu qua nhìn Phó Nhất Kiệt đã giúp cậu nhặt cặp lên, đang phủi bụi trên cặp, “Anh…”

“Đầu tiên đến bệnh viện đã,” Phó Nhất Kiệt đưa cặp cho Cẩu Thịnh đứng bên cạnh, rồi lại phủi bụi trên ống quần cậu, “Chuyện khác đừng có lo vội.”

Mấy đứa đưa Phó Khôn tới phòng cấp cứu của bệnh viện, giằng co hơn một tiếng, cánh tay và vai Phó Khôn đều bị gãy xương, được bó bột cố định.

Phó Khôn vào nhà vệ sinh soi gương, trông rất đáng sợ.

“Về nhà đi.” Phó Nhất Kiệt cũng vào nhà vệ sinh cùng.

“Làm bố mẹ sợ mất thôi.” Phó Khôn thở dài, nghĩ tới chuyện này, lòng cậu lại phiền muộn, không nhịn được mà nghiến rắng chửi một câu, “Đệt!”

Phó Nhất Kiệt im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: “Là Uông Chí Cường à?”

“…Đúng.” Phó Khôn quay người ra khỏi nhà vệ sinh.

“Sao nó lại tới tìm anh?” Phó Nhất Kiệt đi sau cậu, tiếp tục hỏi.

Phó Khôn phân vân nửa buổi, rồi kể chuyện Trương Khả Hân tới vay tiền trước đó ra: “Em muốn mắng thì cứ mắng đi.”

“Không muốn mắng.” Phó Nhất Kiệt vỗ nhẹ lên lưng cậu, Phó Khôn nhìn ngoài có vẻ rất ngang bướng, nhưng thật ra lại rất mềm lòng, nhất là đối với con gái, từ nhỏ đã vậy rồi, chẳng biết từ chối con gái gì cả, nó không muốn nói thêm gì vì chuyện này nữa, “Sau này đừng như vậy nữa.”

“Ừ.” Phó Khôn vốn tưởng Phó Nhất Kiệt có khi sẽ mắng mình té tát, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, không ngờ Phó Nhất Kiệt lại có thái độ như vậy, cậu hơi bất ngờ.

“Lúc anh đưa tiền, thấy mình trâu bò lắm đúng không.” Phó Nhất Kiệt nói.

Phó Khôn ngây người, không nhịn được cười: “Mẹ kiếp, hiểu anh trai em quá, lúc đó nháy mắt anh đã cho mình vào tầng lớp đại gia rồi.”

“Bỏ ba trăm mua trận đòn, đại gia này mà phất được đúng là phải cảm ơn cả xã hội.”

Về nhà, thức ăn trên bàn đã nguội hết, bố mẹ thường cũng không lo lắng chuyện hai đứa về nhà muộn, có điều lúc nhìn thấy nẹp và vải băng trên tay trên vai Phó Khôn, mẹ lập tức sợ tới mức nhảy dậy khỏi ghế sofa: “Làm sao thế này?”

Phó Khôn không kể tỉ mỉ, chỉ nói là bị người ta tới gây sự, sau đó về phòng một mình, không ra ngoài.

Phó Nhất Kiệt ở bên ngoài giải thích cho bố mẹ thế nào, cậu không đi ra nghe, chỉ ngồi sững sờ trên ghế.

Lúc vào nhà nhìn thấy cơm nước nguội ngắt cùng với ánh mắt kinh ngạc mà lo lắng của bố mẹ, trong lòng cậu đã tràn ngập áy náy, có cố nén cũng chẳng nén được buồn bực trong lòng.

Mấy chuyện tệ hại này sao lại chạy lên đầu mình!

Rồi nghĩ tới bộ dạng hôm đó Trương Khả Hân tới vay tiền, cậu đột nhiên cảm thấy ghê tởm không nói ra được

“Đệt!” Phó Khôn đứng dậy đạp mạnh lên bao cát, vai lập tức đau nhói lên, cậu nhanh chóng ngồi trở lại ghế, thả lỏng vai, một lúc sau lại không nhịn được mà chửi thêm câu, “Đệt!”

“Anh,” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Phó Nhất Kiệt thò đầu vào, “Ăn cơm đi đã, mẹ hâm nóng lại hết rồi.”

Phó Khôn thật sự không có khẩu vị, giờ lại còn tay nào cũng chẳng dùng sức được, nhưng cậu vẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Ăn bằng thìa đi,” Mẹ đặt một cái thìa xuống bên cạnh bát cậu, “Nếu không thì bảo Nhất Kiệt đút cho con ăn.”

“Bố, mẹ,” Phó Khôn đứng bên cạnh bàn, không biết nên nói thế nào, “Con…”

“Khôn Tử, ngồi xuống đi,” Bố vỗ vỗ lên ghế tựa, “Bố có chuyện này muốn nói với con.”

Phó Khôn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bát cơm trong tay.

“Con người, kiểu gì trong đời cũng sẽ gặp phải vài chuyện phiền muộn,” Bố rót chén rượu, nhấp một hơi, “Nhưng những chuyện như vậy, cách xử lý khác nhau sẽ có kết quả khác nhau.”

Phó Khôn không nói gì, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào bát.

“Đàn ông, đúng là nên biết gánh vác, nhưng có lúc, gắng gượng chống đỡ không phải cách tốt nhất,” Bố lại nhấp một hơi, chỉ, “Gặp phải chuyện như thế, dù có gọi mấy tiếng cho thầy cô bạn học nghe thấy, cũng đỡ hơn đánh một trận rồi bị thương thành vậy.”

“Vâng.” Phó Khôn cúi đầu.

“Sau này biết đâu vẫn gặp phải chuyện như vậy, con người ta đều từ từ rồi cũng chín chắn lên cả, nếu sau này gặp phải chuyện như vậy nữa, thì phải ngẫm nghĩ kỹ xem nên ứng đối thế nào mới tốt nhất.”

“Con biết rồi.”

“Ăn cơm đi.” Bố cầm đũa lên.

Chuyện này, không ai trong nhà nhắc lại nữa, cuộc sống mỗi ngày lại tiến hành theo từng bước như cũ.

Phó Khôn bị thương, nghỉ ở nhà hai ngày, rồi tiếp tục quay lại trường đi học.

Không thể đạp xe, ngày nào cậu cũng cùng Phó Nhất Kiệt đi bộ tới trường, tan học cậu về nhà trước, Phó Nhất Kiệt tăng thêm thời gian ôn tập của mình, ngày nào cũng nán lại trường thêm một tiếng.

Bày sạp đương nhiên là cũng không bày được nốt, Tôn Vĩ dùng lương thực tập mua một đống thực phẩm dinh dưỡng đưa tới nhà Phó Khôn, lúc không có việc gì, nó sẽ mang hàng Phó Khôn chưa bán hết đi bày sạp.

“Không có anh em ở đây, buôn bán chẳng ra sao,” Tôn Vĩ đưa tiền cho Phó Nhất Kiệt, “Mấy hôm nay có mỗi chừng này, còn có đứa con gái tới hỏi thăm sao anh chủ sạp đẹp trai không đến.”

“Anh cầm đi,” Phó Nhất Kiệt cười, “Anh em chắc chắn không cầm đâu.”

“Anh cũng không cầm được, đều là hàng nó nhập mà,” Tôn Vĩ nhét tiền vào trong tay Phó Nhất Kiệt, “Anh không lên tầng đâu, leo lên tầng bảy mệt lắm, chốc nữa anh còn có ca đêm.”

“Cảm ơn anh Tôn Vĩ,” Phó Nhất Kiệt đành phải bỏ tiền vào cặp.

“Ôi, lâu lắm rồi không gọi tôi là anh,” Tôn Vĩ cười, trèo lên xe đạp, “Đi đi, hôm sau anh nghỉ thì lên thăm anh em.”

Phó Nhất Kiệt gần đây không nhắc lại chuyện Phó Khôn bị thương, nó sợ ảnh hưởng tới cảm xúc của Phó Khôn, kể cả bố mẹ có không trách Phó Khôn đi nữa, nhưng nó vẫn cảm nhận được Phó Khôn rất phiền lòng.

Còn chưa tới một tháng nữa là đã thi đại học, ôn thi đã bước vào giai đoạn cuối cùng, tay trái của Phó Khôn không cử động được, tay phải trái lại vẫn dùng được, nhưng vì vai bị thương, động tác bị hạn chế, tuy không ai nhắc tới, nhưng ai cũng biết, tình huống hiện giờ của Phó Khôn, tốc độ làm bài thi nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Phó Nhất Kiệt nghĩ tới chuyện này là lại cảm thấy ngực bị nghẹn không nuốt nổi, cứ muốn tìm một nơi nào đó không có người, gào to mấy tiếng.

Sau khi về tới nhà đưa tiền cho Phó Khôn, nó nhìn lịch.

Thứ hai.

Cơm nước xong xuôi, nó nói với mẹ là tới nhà thầy, rồi đạp xe của Phó Khôn ra ngoài.

Dạo gần đây, tầm tối là nó hay tới nhà thầy, mẹ không hỏi gì nhiều.

Nó đạp xe, không đi về phía nhà của thầy, giữa đường nó dừng lại, lấy từ trong cặp ra một cái áo phông màu đen, chui vào một chỗ ven đường không có người rồi thay, sau đó đạp xe thật nhanh về hướng nam.

Phía nam là khu nội thành cũ, nó gần như chưa đi qua bao giờ, có điều con đường hôm nay đi, nó đã đi qua mấy lần rồi.

Đích đến của nó ở ngay phía trước, đây là một khu dân cư giấu phía sau mấy tòa nhà mới xây của thành phố. Mấy hộ ở đây hầu như đều đã chuyển vào tòa nhà mới rồi, mấy căn nhà cũ kỹ nếu không để trống, thì là cho những người từ nơi khác tới làm công thuê.

Phó Nhất Kiệt xuống xe trước mấy căn nhà, khóa xe vào lan can bên cạnh, lấy từ trong cặp ra cái mũ bóng chày đội lên, rồi đeo khẩu trang lên che mặt lại.

Một, hai, ba, bốn…sáu.

Hàng thứ sáu, nó quẹo vào trong dãy nhà.

Tầng một sáng nhờ đèn bên ngoài khu nhà, Phó Nhất Kiệt đưa tay lên gõ cửa.

Một lúc sau, bên trong có người đáp: “Ai?”

Phó Nhất Kiệt lấy tay che miệng lại, nói bằng giọng hơi không rõ: “Báo Ca, là em.”

Khóa cửa cạch một tiếng, người bên trong bực mình: “Mẹ nó ai…”

Cửa vừa hé ra một khe, chưa mở ra hẳn, Phó Nhất Kiệt đã giơ chân đạp mạnh lên cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play