Ngoại hình rất đẹp, Mục Uyên âm thầm gật đầu, chỉ là không biết kỹ thuật diễn như thế nào. Hắn liền chỉ vào máy quay phim bên cạnh: “Em đến thử xem, nhìn vào máy quay, cười thật vui vẻ”
Đây thật ra là yêu cầu rất đơn giản, nhưng một người nhát gan như cô, chưa thấy qua xã hội, đối với ba vị giám khảo phỏng vấn đã thấy khẩn trưởng đòi mạng, thì sao còn có thể đối diện với máy quay phim kia làm ra bộ mặt vui vẻ được. Nhưng nghĩ đến mục đích của mình đến đây Diệp Linh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.
Máy quay phim điều chỉnh góc độ một chút, Diệp Linh đối diện với máy quay nở một nụ cười sáng lạn.
“A? Không sai…” Nhìn màn hình, Mục Uyên gật gật đầu: “Em lên đây đọc kịch bản sau đó thử diễn đoạn này cho tôi”
Diệp Linh nghe vậy liền nhanh chóng tiến về phía hắn, cầm lên quyển vở có biên kịch cô lặng lẽ ghi nhớ thật nhanh sau vài phìn nhìn hắn gật đầu: “Em nhớ xong rồi”
“Đi vào trong đó thay trang phục, tôi cho em mười phút chuẩn bị” Mục Uyên nói xong liền vẫy vẫy ra hiệu cho cô đi vào.
Trong đại sảnh chỉ có tiếng động của máy móc. Trợ ký trường quay đang khẩn trương chuẩn bị, nhà tạo hình, nhà tạo mẫu đều bận rộn vào trận. Mục Uyên ngồi ở trước máy móc chuẩn bị quan sát tình hình Diệp Linh diễn thử.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Đây là một cảnh quay nữ phụ múa, yêu cầu hoa mỹ mà chuyên nghiệp, vì vậy cảnh quay này cần người diễn nhất định phải biết múa vừa hay Diệp Linh trước kia đã từng học qua ở trường.
Trong kịch bản, em gái của công chúa Minh Huệ là công chúa Minh Uyển, người có sắc đẹp khuynh nước khuynh thành mới chỉ mười bốn tuổi đã đủ làm mê hoặc chúng sinh đặc biệt không chỉ có sắc đẹp mà cô còn khả năng nhảy múa điệu nghệ của mình. Thái tử Mông Cổ, sau khi đến nước Ngục cầu thân, dọc đường tiến cung đi qua nhà công chúa Minh Huệ. Công chúa Minh Huệ mở yến tiệc, một loạt các ca kỹ lên sân khấu múa hát thì Minh Uyển với sự rực rỡ của mình đã đoạt hết ánh nhìn của thái tử nước Mông.
Thái tử trong lòng rất yêu thích, mà công chúa Minh Huệ cũng hiểu rõ, liền để một mình Minh Uyển múa hát cho thái tử. Thế nên sau đó Minh Uyển liền nhận được long sủng, từ một ca kỹ từng bước tiến đến ngôi vị thái tử phi. Nhưng không để hai người ở bên nhau, quân nước láng giếng đánh tới vì đỡ cho thái tử một nhát chém Minh Uyển, vết thương quá sâu không kịp cứu chữa, Minh Uyển liền vẫn lạc. Thái tử thấy vợ mình mất, từ ngày đó hắn liền lên ngôi hoàng đế, có tên Cổ Hán Đế, ngôi hậu bỏ trống, hắn từ một người không màng chính sự liền nhanh chóng đứng lên dẹp loạn các nước láng giềng, sau khi đoạt được giang sơn của mình hắn liền trút bỏ long bào sau đó để lại một hàng chữ ‘không cần tìm’ rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Có người đồn Cổ Hán Đế đã về quê vợ ở ẩn nhưng cũng có người nói ông đã đi hết nơi này đến nơi khác rồi cuối cùng vẫn lạc tại nơi lần đầu gặp được thái tử phí. Cũng chính vì vậy tuy chỉ là một vai diễn phụ nhưng lại là cặp đôi lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của khán giả.
Hiện giờ Diệp Linh phải diễn thử điệu múa duyên dáng của Minh Uyển, điệu múa đã đem lại sự sủng ái của thái tử nước Mông. Tuy cảnh quay này rất khó nhưng cũng cho thấy sự kỳ vọng của đạo diễn Mục đối với Diệp Linh.
Đạo diễn Mục đã xem qua tư liệu liên quan đến cô từ trước, biết từ nhỏ cô đã có sở trường đặc biệt về vũ đạo, bởi vì điều này nên hắn ta càng thêm quyết tâm muốn cô diễn thử cảnh quay này.
Nhạc nền chậm rãi vang lên, toàn bộ phim trường vang vọng khúc nhạc ‘Tang Trung’ đã sớm được chế tác, ca khúc du dương tựa như âm thanh của đất trời lướt qua.
Diệp Linh mặc quần áo cổ trang gấm trắng, lẳng lặng đi ra dưới ánh đèn, khiến toàn trường quay đều lắng xuống.
Chỉ thấy từ bờ vai gầy tới đúng thắt lưng của cô phủ lên trang phục lông vũ trắng như tuyết, bên trong là áo trắng lụa mỏng bay vờn nhẹ theo gió, mái tóc đen dài óng ả buông xuống chấm thắt lưng, cả người nàng đều tỏa ra linh khí thiên nhân.
Trong tiếng nhạc, cô bắt đầu múa duyên dáng uyển chuyển. Bởi thời gian vội vàng nên vũ sư cũng không chỉ đạo tận tình được cho cô, chỉ đơn giản là hòa theo tiếng nhạc như oán như than này mà nhẹ nhàng bắt đầu múa, hoàn toàn dựa vào cảm giác của bản thân để hoàn thành màn diễn thử.
Mái tóc đen của cô và tầng lụa mỏng mặc trên người, theo bước chân di chuyển mà nhẹ nhàng phất phơ tựa như tiên trên trời. Ánh trăng hờ hững lẳng lặng phủ xuống gương mặt láng mịn của Diệp Linh. Cô nâng cổ tay lên, theo đó tay ngọc chậm rãi lộ ra khỏi tay áo tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp phảng phất như trong cõi mộng.
Nhân viên làm việc trong tổ làm phim đều ngây người, tựa như quên đi nhiệm vụ mà mình phụ trách, ngay cả Mục Uyên lúc bắt đầu cũng chỉ là cẩn thận tỉ mỉ nhìn trên máy móc màn hình, dần dần hắn ta không tự chủ được mà hướng ánh mắt về phía người con gái đang nhẹ nhàng múa cách đó không xa kia.
Hắn ta là đạo diễn, hiểu rõ bản thân phải chăm chú nhìn Diệp Linh trên màn hình, thế nhưng… hắn ta chính là không thể khống chế được trên mặt lộ vẻ kích động.
Không sai, cô chính là Minh Uyển mà hắn muốn. Chỉ có cô mới có thể múa được điệu múa linh động như thế, tuy động tác vẫn còn cứng nhác nhưng hắn tin tưởng mình chắc chắn có thể rèn rũa được khối ngọc thô này.
Hắn đã không tìm lầm, Minh Uyển, rốt cục hắn đã tìm được rồi!
Không riêng gì ba vị giám khảo, ngay cả những người quay phim cũng đều xem đến ngẩn người, rõ ràng chỉ tùy tiện mặc lên một chiếc áo cổ trang lại có thể múa đến động lòng người như vậy.
Khuất trong góc tối, thiếu niên mái tóc dài đen dày, đôi mắt sâu lạnh như đêm ẩn chứa cảm xúc không thể nắm bắt cùng với vẻ kinh ngạc chưa kịp tan đi. Thật lâu sau, khóe môi hắn vẽ lên một nụ cười âm u.
Đa tạ nuissc đã đẩy kim phiếu ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT