“Không…không có, anh hiểu lầm rồi tôi…” Lộ Khiết nhìn sắc mặt của anh, cô biết mình đã chọc trận người đàn ông này vội vàng quỳ gội xua xua tay nói.
Quả nhiên cô còn chưa nói hết câu Diệp Hoa liền cắt lời, hắn siết chặt cằm cô: “Hay là có người bao nuôi cô rồi?”
Lộ Khiệt cúi đầu, cắn chặt bờ môi đỏ mọng, cả người run rẩy kịch liệt, lúc này trông cô thật mỏng manh dễ vỡ.
Trong mắt Diệp Hoa xuất hiện một chút không hài lòng, làm như không nhìn thấy gương mặt sợ hãi của cô, hắn trả ly rượu trong tay cho cô, lại quay trở về ngồi trong bóng tối.
Nữ nhân này thật sự biết khiêu khích giới hạn của hắn.
Vài ngày trước còn nhiệt tình vậy mà chỉ vài ngày không gặp cô lại đối với hắn xa lạ như vậy.
Lộ Khiết dùng khuôn mặt tươi cười giả tạo, nhìn thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh đang nổi bọt lăn tăn trong ly rượu, cô nhìn cuộc sống xa hoa hưởng thụ của con người. Di chuyển đầu gối quỳ bị tê của mình, ở sâu trong mắt lại ẩn chứa sự ác cảm không thể phát hiện.
Đang muốn đứng dậy thì bị Diệp Hoa trừng mắt cảnh cáo.
“Quỳ xuống! Ai cho cô đứng dậy cứ quỳ xuống cho tôi!”
Lộ Khiệt nghe vậy, cảm thấy vô cùng uất ức cố gắng nuốt ngược cơn giận vào lòng, rồi lại đến gần anh quỳ xuống.
Những người ở trong phòng này đều là những người có thân phật lớn ở trong thành phố, một người nhỏ bé như cô tốt nhất đừng trêu chọc bọn họ làm gì đặc biệt chính là anh ta, có ai ở đây mà không biết những người trông có vẻ đáng sợ kia đều dựa vào anh mà cầm đầu. Người nguy hiểm như vậy có cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám động đến.
“Cốc Cốc…” Sau hai tiếng gõ, cửa được mở ra, quản lý dẫn theo mấy cô gái lần lượt đi vào. Trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: “Ngài Diệp, đây là những cô gái tốt nhất của Vô Dục, biết anh tới chơi chị Mịch đã chuẩn bị sẵn cho ngài”
Quản lý quay người, đẩy một cô gái đứng ở đằng sau ra phía trước: “Cô ấy là Mary, vừa mới đến, vẫn là xử nữ, đảm bảo phù hợp với sở thích của ngài”
Mary hơi sợ hãi rụt người lại, sau khi nhìn thấy rõ Diệp Hoa, sắc mặt ngay lập tức trở nên ngượng ngùng, cô ta chủ động bước lại gần.
Lộ Khiết vẫn duy trì tư thế cũ, xem ra đàn ông có bề ngoài bắt mắt vẫn là tốt nhất, đi đến đâu cũng được yêu thích.
Mấy người khác thấy thế, đều mỉm cười, sau đó lựa chọn cô gái mình, quản lý vui vẻ rời đi, trước khi đóng cửa lại, còn dùng ánh mắt nhìn Lộ Khiết ý bảo cô phục vụ cho thật tốt.
Bên trong phòng, lập tức tràn ngập tiếng trêu ghẹo của đàn ông, tiếng nũng nịu của đàn bà, càng lúc càng lớn.
“Ưm…” Mary ngồi vắt ngang ở trên đùi Diệp Hoa, rên rỉ một tiếng giống như thống khổ. Giọng quyến rũ, âm cuối kéo rất dài.
Diệp Hoa đáy mắt hiện rõ vẻ ghét bỏ, hắn đẩy cô cho tên Hùng Mật: “Cho mày đấy”
Cô gái cùng với Hùng Mật đều sững người nhưng rất nhanh Hùng Mật liền phản ửng, lão đại cho hắn một cô gái quyến rũ như vậy hắn ngu gì mà không hưởng dụng.
“Lão đại cô ta không phải gu của anh sao?”
Diệp Hoa lắc lắc đầu, tỏ vẻ không muốn trả lời.
Người đàn ông mặt sẹo bỗng hét lên như ngộ ra điều gì: “À, em biết rồi…anh Diệp thích kiểu con gái nai tơ chứ gì”
Diệp Hoa không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu, người đàn ông thấy vậy hiển nhiên biết mình đoán đúng hắn vội phá lên cười.
“Hắc hắc, không ngờ anh Diệp lại biết thưởng thức như vậy”
Diệp Hoa châm một điếu thuốc, hắn rít sâu một hơi: “Mày bớt nói nhảm đi, chuyện lần này tao cũng không làm không công đâu”
Người đàn ông mặt sẹo nghe vậy, nụ cười lỗ mãng trên môi dần dần nhạt, hắn nhanh chóng sai người lấy ra một cái vali sau đó mở ra đưa cho Diệp Hoa.
“Tất cả là năm trăm vạn, anh Diệp có thể sai người kiểm chứng”
Năm trăm vạn!
Nghe thấy vậy Lộ Khiết đáy mắt lộ rõ một tia mờ mịt, năm trăm vạn có cho cô làm đến hết đời cũng khó mà kiếm được, còn anh thì đơn giản rồi chỉ cần ngồi đó liền có năm trăm vạn.
Diệp Hoa điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay, khẽ gảy gảy tán thuốc hắn quay đầu nhìn sang người bên canh.
Tên kia lập tức hiểu ý, đi lên kiểm tra số tiền cất trong vali, chỉ vài phút sau hắn gật đầu cung kính nói: “Lão đại, số tiền đã đủ”
Diệp Hoa nghe vậy, hài lòng gật đầu.
Mật Hùng đưa tay nâng lên ly rượu, hắn cười tà nói: “Mày làm việc không tồi đâu Trác”
“Hắc hắc, tất nhiên là vậy rồi, bang phái của tao vẫn còn muốn dựa vào anh Diệp đây”
Diệp Hoa nhíu mày, hắn thật lâu mới nói: “Được rồi đừng có nói nhảm nữa, nếu để tao biết mày xả hàng cho thằng Hàn Phách thì đừng có trách tao”
Nghe vậy, sắc mặt của Mạt Trác liền biến đổi, hắn sợ hãi, đưa tay lên thề: “Anh Diệp yên tâm đi, cho dù có chết em cũng không cho nó một chút nào”
“Không cần quá căng thẳng, tao chỉ nói trước vậy thôi”
Diệp Hoa nói xong, nhấc lên ly rượu trên bàn, hướng về phía mọi người, đám người thấy vậy lập tức hiểu ý cùng nhau nâng cốc cạn ly.
Đám người cứ như vậy, cười nói suốt cả một buổi tối, đến khi Lộ Khiết cảm giác đầu gối của mình như muốn rụng ra thì Diệp Hoa mới đứng dậy.
Diệp Hoa là người đầu tiên rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên lườm cô một cái, ánh mắt rét lạnh không khỏi làm cho Lộ Khiết lạnh sống lưng, đợi đến khi anh rời đi thật lâu cô mới co ro ngồi dậy.
Chỉ vài phút sau đó, mọi người trong phòng cũng rời đi hết.
Bầu không khí lúc trước còn đang ồn ào náo nhiệt, thế mà bây giờ đã không còn một ai, thời gian cùng lắm cũng chỉ bằng một cái búng tay của anh.
Lộ Khiết vội vàng đứng dậy dọn dẹp, trên bàn còn mấy chai rượu chưa mở nắp. Cô khẽ mỉm cười, vậy là lại có thêm thu nhập.
Sau khi dọn dẹp xong, Lộ Khiết trở lại phòng nghỉ thay quần áo, cô lấy tiền ở trước ngực ra, thì nhìn thấy có khoảng tám hay chín nghìn nhân dân tệ gì đó. Chúng vẫn còn hơi ấm lan sang cả lòng bàn tay cô, thế mới biết cầm tiền có thể làm bỏng tay! Hít một hơi sâu, cô tự nhủ, không sao cả, rồi len lén mang mấy chai rượu cất vào trong túi xách, sau đó cô đi thẳng ra khỏi Vô Dục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT