Tịnh La sau khi nói chuyện với Diệp Hoa ông liền quay về văn phòng tiếp tục nghiên cứu giấy tờ điều tra, một đêm nhiều người chết như vậy khiến cho tâm trí ông ta vô cùng nặng nề. Không ai có thể ngờ lão đại mới lên này lại là một thanh niên mới mười bảy tuổi.

Khuôn mặt của Diệp Hoa tuy vẫn còn non nớt nhưng vóc dáng cao lớn lớn, hơn nữa lại có vẻ chín chắn rất hiếm thấy ở độ tuổi này, nhìn qua cũng phải mười chín, hai mươi.

Chỉ là số người hắn giết cùng với cách giết người tàn nhẫn đó, kể cả một tay giang hồ lâu năm cũng phải cảm thấy mặc cảm. Thật sự đến giờ ông vẫn chưa tin Diệp Hoa mới mười bảy tuổi, phải biết rằng ở cái độ tuổi này mà cậu ta có thể làm được như vậy thì thật cũng quá chấn kinh rồi.

Tịnh La một tay nâng ly trà lên từ từ nhấm nháp, tay còn lại lật qua từng trang giấy, đến khi có người đến ông mới đặt ly trà xuống rồi hướng về hắn ta nói: “Vất vả cho cậu rồi, đến đêm mà vẫn phải ở lại đây trực”

Người đàn ông nghe vậy lập tức xua xua tay, gượng cười nói: “Không vất vả, có thể vì nhân dân cống hiến một chút sức lực tôi liền cảm thấy rất tốt”

Tịnh La nghe vậy hơi hài lòng, ông gật gật đầu nói tiếp: “Cậu còn trẻ như vậy mà đã có thể nghĩ như vậy tương lai chắc chắn sẽ không kém”

Nghe thấy thị trưởng khen ngợi mình, A Vũ liền cao hứng, rối rít mở miệng: “Thị trưởng ngài quá khen rồi”

Hắn dừng lại như nhớ ra chuyện gì sau đó tiếp tục hỏi.

“À thị trưởng, chuyện hôm nay như thế nào rồi? Hai bang phái đấu đá nhau bên nào dành chiến thắng vậy?”

Tịnh La không vội trả lời, ông quay đầu hướng mắt về ánh đèn xa hoa của thành phố, thật lâu thở dài một hơi rồi trả lời: “Bên Hắc Cẩu thắng rồi, chỉ sợ tin tức này sẽ sớm thôi liền lan truyền khắp thành phố”

Đối với kết quả này ông vừa muốn lại vừa không, ông muốn bang Hắc Cẩu chiến thắng bởi vì từ xưa đến nay đám người này cho dù có gây ra chuyện bất hợp pháp nhưng cũng không đến mức khiến bên cảnh sát phải sôi sục, còn bang Ma Lang lại khác đám người này không tội ác nào là không làm, buôn bán ma túy, tàng chữ chất cấm, mại dâm,...Chính vì vậy bang Ma Lang thua cuộc cũng khiến đám cảnh sát vui mừng, cuối cùng cục bẩn này cũng được loại bỏ.

Nhưng điều ông không muốn lại là do bang Hắc Cẩu quá mạnh, thế lực mạnh đến mức cảnh sát cũng không dám tùy tiện trêu chọc, đặc biệt hơn người thanh niên này mới là một ẩn số, dã tâm của cậu ta không hề nhỏ chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy không biết chục năm sau thế lực của họ sẽ bành trướng tới mức nào…

Quả nhiên ngày hôm sau cả thành phố liền chấn động.

Bang phái Ma Lang – Một trong ba bang có thế lực đứng đầu trong thành phố chỉ vì một nói của bang Hắc Cẩu trong một đêm chưa tới hai tiếng đồng hồ liền bị tiêu diệt, làm mọi người càng kinh sợ hai bang phái này có thế lực ngang nhau nhưng lại bị bang phái Hắc Cẩu nghiền ép. Không lâu sau, bọn họ liền biết tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy, tất cả đều do một tay lão đại mới lên sắp đặt, dựa vào sức lực của mình liền ăn trọn thế lực của Ma Lang.

Không ai biết mặt mũi của lão đại mới này, chỉ nghe mọi người trong giới đồn rằng lão đại mới là một người rất trẻ, còn về nhan sắc thì có người nói đáng sợ đến mức có thể dọa khóc một người đàn ông đã trưởng thành, số còn lại thì cho biết lão đại mới là một người đẹp đến mức kinh thiên động địa, chỉ đơn giản gói gọn trong bốn chữ ‘lam nhan họa thủy’.

Lời nói truyền đi, một đồn một rồi hai đồn hai, chẳng mấy chốc cái tên ‘Diệp ma đầu’ cũng được mọi người tôn lên, cái tên này được mọi người đặt vậy cũng do nhan sắc đáng sợ qua lời nói của mọi người với cả mức độ giết người không ghê tay của hắn.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong thế giới ngầm không ai là không biết, phía bên cảnh sát thì cũng mặc kệ, đám người này chết càng nhiều càng tốt, sống cũng chỉ làm dơ bẩn xã hội chỉ cần họ không động đến dân thường thì họ cũng liền mặc kệ các bang phái cắn xé nhau. Mạng người cũng chỉ có một không có ai dại dột mà đi trêu đám người điên này làm gì.

Người đàn ông nghe vậy, khẽ nhíu mày hắn nghi hoặc nói: “Thế người vừa nãy thị trưởng bảo tôi dẫn vào phòng giam là ai vậy?”

Tịnh La nhấc lên ly trà, ông thở hắt ra: “Cậu ta chính là người cầm đầu đấy, hay còn gọi cách khác cậu ta chính là lão đại mới của bang Hắc Cẩu”

“Thị trưởng…ngài nói thật sao…” Nghe thị trưởng nói vậy, sắc mặt hắn liền biến, ấp úng phun ra một câu.

Nhận thấy vẻ mặt khác thường của hắn ta, Tịnh La căng thẳng, nhíu mày hỏi: “Làm sao? Có chuyện gì mà sắc mặt của cậu kém đến vậy?”

Người đàn ông run rẩy kịch liệt, trên trán mồ hôi hột cũng xuất hiện, do quá căng thẳng giọng nói cũng liền đứt đoạn: “Xong rồi…tôi đưa hắn vào trong phòng số 7…không biết có xảy ra án mạng không đây”

Lần này hắn thật hoảng sợ, hắn vậy mà dám đưa lão đại của bang phái Hắc Cẩu vào nơi đấy, nếu để đám người của hắn biết mình cho lão đại của họ ăn thiệt thòi không biết đám người này có làm thịt hắn không nữa.

“Cậu đưa hắn ta đến phòng số 7 rồi sao!” Tịnh La giật mình bật dậy, ông ta hoảng hốt đập mạnh xuống bàn.

“Thị trưởng, ngài yên tâm đi cậu ta ít tuổi như vậy người trong phòng đấy cũng sẽ không quá làm khó đâu…”

Người đàn ông còn chưa nói hết, Tịnh La tức giận cắt lời: “Ai thèm lo lắng cho cậu ta, người tôi lo lắng là mấy tên tội phạm ở trong phòng giam kia kìa!”

Ông nói xong vội vàng sải chân đi ra ngoài, quay đầu nhìn hắn, giọng điệu gấp gáp.

“Mau lên, cậu còn đứng đấy làm gì, mau theo tôi”

Người đàn ông nghe vậy, dù vẫn chưa hiểu thị trưởng nói điều gì nhưng hắn cũng không dám chậm chễ vội vàng theo sau ông.

Hai người nhanh chóng rời khỏi căn phòng, tiến về phía hành lanh.

Vừa đi ra khỏi cửa liền gặp một người thanh niên trẻ tuổi một thân đồng phục cảnh sát hấp tấp chạy tới.

Nhìn thấy thị trưởng, hắn ta vội vàng tăng tốc đi đến trước mặt ông.

“Không xong rồi…đám người ở trong phòng giam số 7 đang xảy ra mâu thuẫn…”

Sắc mặt Tịnh La liền tái lại, ông vội vàng thúc giục hai người

“Còn đứng đấy! Mau cản cậu ta lại, nhanh lên! Không xảy ra án mạng bây giờ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play