Ông nhìn lại bản thân mình, bằng tuổi cậu ta ông vẫn còn ngửa tay xin tiền cha mẹ, đến khi tốt nghiệp đại học vẫn phải bôn ba đi làm kiếm vài đồng lẻ sống cho qua ngày, đến hai mươi hai tuổi tốt nghiệp ông liền được điều đi làm một cảnh sát quèn nhưng dựa vào năng lực của mình chỉ hơn hai mươi lăm ông liền leo lên được vị trí thị trưởng thành phố, thành tích đáng nể như vậy nhưng nếu đem so với người thanh niên này thì quả thật không đáng kể.
Tịnh La nhíu mày, thật lâu nhìn Diệp Hoa rồi mở miệng: “Mười bảy tuổi, cậu cũng chỉ bằng tuổi con gái tôi thôi”
Diệp Hoa cười nhạt, hắn trầm mặc không nói từ chối đưa ra ý kiến.
Tịnh La thấy vậy, ánh mắt càng chợt lóe lên một tia u ám: “Thế này đi, tôi rất coi trọng cậu, bây giờ chỉ cần cậu từ bỏ con đường bất hợp pháp này tôi sẽ để con gái gả cho cậu, ý cậu như thế nào?”
Hơn ai hết, ông hiểu rất rõ mức độ ảnh hưởng của Diệp Hoa sau này, một người có dã tâm lớn như vậy nếu để cậu ta tiếp tục phát triển chắc chắn sẽ có một ngày lớn mạnh đến mức không có ai thể khống chế nổi, nếu cứ tiếp tục sẽ tạo thành mối nguy hại lớn cho xã hội.
Diệp Hoa hơi nhướn mày, vẻ mặt không mấy hứng thú hắn nhàn nhạt đáp: “Tôi sẽ không làm cảnh sát đâu, còn nữa con gái của ông tôi còn chưa biết mặt nếu là một cô gái xấu xí thì chẳng phải tôi chịu thiệt thòi rồi sao”
“Cậu…Thật hết nói nổi, con gái tôi không biết bao nhiêu người tài giỏi đến cầu hôn đây, bây giờ tôi muốn nó gả cho cậu mà cậu còn không biết quý trọng...”
Diệp Hoa nhàm chán vân vê hộp quẹt trên bàn, hắn lười biếng duỗi người rồi lạnh nhạt cắt đứt lời nói của ông: “Thôi được rồi, ông cũng đừng chào hàng nữa tôi mới mười bảy còn chưa có dự định kết hôn đâu”
Nghe hắn nói vậy, Tịnh La cũng thật hết cách, gương mặt mo thoáng chốc liền biến sắc rồi nhanh chóng chuyển sang dáng vẻ nghiêm trang.
Tịnh La nhìn hắn, giọng nói hết sức trang trọng: “Cậu đã không muốn thì tôi cũng không ép cậu nhưng lời khai nhất định vẫn phải có”.
Ánh mắt của Diệp Hoa trên người ông ta, nhìn dáng vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh, hắn cũng không giữ thể diện cho ông ta, cười khinh miệt: “Ông thấy thế nào thích hợp thì viết như vậy, dù sao tôi cũng không quan tâm”.
“Cậu không quan tâm! Dám nổ súng giết người trước mắt tôi, cậu đây là e ngại mệnh mình quá cứng rồi sao?” Tịnh La tức đến bẻ cong cây bút trong tay, ông ta cố kìm nén cơn giận rồi nói tiếp: “Người bị cậu giết nhiều như vậy cậu không cảm thấy cắn dứt lương tâm sao?”
“Chỉ là một đám rác rưởi thôi, chẳng phải cảnh sát các ông còn mong đám người như bọn tôi chết quách đi cho xong sao?”
Diệp Hoa móc lấy điếu thuốc từ trong túi quần, châm lửa, hít sâu một hơi tiếp tục nói: “Đây là nguyên tắc xã hội đen, tôi chẳng quan tâm đám người họ sống chết ra sao”
“Cậu thật giỏi! Bao nhiêu mạng người như vậy! Sao cậu có thể giết người không chớp mắt, đã vậy còn thôi đi lại còn dám nổ súng giết người trước mặt tôi…” Cuối cùng Tịnh La không kiềm chế nổi cơn thịnh nộ, đứng phắt dậy, tay run run chỉ vào Diệp Hoa mắng lớn: “Rốt cuộc cậu còn tính người nữa không?”
“Tính người? Tính người là loại người như ông ngồi trong phòng điều hòa lật xem báo cáo khám nghiệm tử thi mới có. Nếu ông bị kẻ khác treo lên đánh cho gần chết, nếu ông bị kẻ khác chĩa súng tiêm ma túy vào người, nếu ông bị đàn em thân cận phản bội bao vây đuổi giết, nếu người chúng muốn làm nhục là con gái ông thì sao…” Diệp Hoa bật dậy cứng rắn đối chọi với ông, giọng điệu của hắn hết sức hời hợt nhưng lại ẩn theo vài phần giận dữ.
Sau đó Diệp Hoa nhanh chóng bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế rít sâu một hơi thuốc rồi thở ra, thông qua làn khói mờ mở ảo ảo ai cũng không biết thần sắc của hắn lúc này.
Tịnh La nhìn hắn có vẻ không hiểu nổi, định nói rồi lại thôi, ông ta thu dọn tài liệu khó khăn mở miệng: “Được rồi, lần này tôi tha cho cậu nhưng cậu vẫn phải ngồi trong phòng giam vài ngày để chờ bọn tôi giải quyết xong đã”.
Nói xong câu này, Tịnh La thoáng chốc liền già đi chục tuổi một người quang minh chính trực như ông không ngờ cũng có ngày làm ra sự việc này.
Tịnh La quay đầu gọi một người cảnh sát đến rồi bảo hắn đưa Diệp Hoa vào phòng giam, trước khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì do dự một lúc rồi xoay người, đổi giọng nói nghiêm nghị mang theo vài phần ẩn ý: “Bây giờ quay đầu còn kịp, đừng lún sâu thêm nữa…”
“Quay đầu! Ông đang nói đùa với tôi đấy à?”
“Đã dấn thân vào xã hội đen, mấy ai có kết cục tốt đẹp…Cậu xem, cậu không sợ nhưng cậu còn gia đình của mình và đặc biệt em gái của cậu”
“Ông đừng nhắc họ trước mặt tôi!”
Tịnh La thở hắt ra một hơi, quay đầu nhìn sang người cảnh sát bên cạnh Diệp Hoa
Người cảnh sát hiểu ý lập tức dẫn hắn đi ra ngoài.
Băng suốt hành lang lạnh tanh tăm tối, rất nhanh Diệp Hoa liền được đưa đến phòng giam.
Người cảnh sát đẩy cánh cửa rỉ sét đã lâu ngày sang một bên rồi đẩy mạnh hắn vào trong sau đó nhanh chóng khóa cửa lại, trước khi đi chuẩn bị rời đi còn không quên để lại một câu
“Ranh con vào đấy để mấy người này dạy dỗ mày đi” Hắn cười lớn rồi xoay người tời đi.
Diệp Hoa đảo mắt đánh giá căn phòng, căn phòng này hết sức cũ kĩ mơ hồ có thể nhìn thấy chuột và gián bỏ chạy ngang qua.
Cả căn phòng bốc lên mùi hôi thối ẩm ướt, Diệp Hoa cau mày giơ tay che mũi, ánh mắt rơi trên đám người đang ngồi ở góc xó.
Đám người vừa nhìn thấy có người mới vào lập tức đứng dậy phủi phủi bụi bám trên quân áo vặn vẹo tiến về phía Diệp Hoa.
Một người đàn ông cao lớn, hắn ta còn cao hơn Diệp Hoa nửa cái đầu, khắp người đều là chẳng chịt vết thương còn có những hình xăm kỳ quái xăm trên người.
Thấy vậy Diệp Hoa liền đoán ra người đàn ông này là lão đại ở đây.
Hắn phất tay, ra hiệu đám người phía sau đừng manh động sau đó ánh mắt quét về phía Diệp Hoa, cười gằn: “Ranh con mày mới tới sao? Nói đi, mày bị tội gì mà phải vào đây”
Diệp Hoa nhìn hắn, đáy mắt hiện rõ vẻ chán ghét, mùi hôi thối của hắn làm Diệp Hoa có chút buồn nôn nhưng nhờ có mười ba ma đầu lên rất nhanh liền bình tĩnh, sau đó lạnh nhạt phun ra hai tiếng: “Giết người”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT