“Cô cứ yên tâm bé con. Tôi cam đoan sẽ vô cùng nhẹ nhàng, sẽ đưa cô đạt đến cảnh giới cao nhất…” Ôn Kỳ hoàn toàn nhìn thấy sự nhẫn nhịn, kiềm chế của Diệp Linh mà tham lam vươn tay vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thậm chí còn ghé sát miệng của hắn vào …

“Bốp!” Âm thanh bỗng đột ngột vang lên, đem sự thối nát vốn đang lan tỏa trong không khí đánh tan.

Mọi người trong phòng sững sờ, âm thanh sôi nổi ngừng lại, đám người đồng loạt dồn ánh mắt về phía Diệp Linh, ngay cả những người có tiền cũng trợn mắt lên nhìn.

Đến Ôn Kỳ cũng ngẩn cả người, trên mặt hắn vẫn còn in rõ dấu tay…

Người đã cho hắn một cái tát, không ai khác lại chính là thỏ non Diệp Linh!

Người khác chỉ thấy đôi mắt đẹp của cô vốn ngập trong sợ hãi, trong nháy mắt đã chuyện thành sự giận dữ khôn cùng. Vẻ mặt hung tợn đó hoàn toàn có thể giết người, nhìn chăm chăm vào hắn. Cô, giống như một chú mèo con đang xù lông vậy.

Hắc Mang cùng Bảo Vân rõ ràng vô cùng sửng sốt.

Tiểu thư Diệp Linh sao có thể ở chỗ này?

Bảo Vân thấy thế thì đột nhiên nắm chặt tay, vừa muốn nâng bước thì bị Diệp Hoa cản lại.

Ánh mắt lạnh băng xuyên qua cơ thể, nhìn thẳng về phía Bảo Vân.

Bảo Vân không khỏi ngây người trong giây lát, lại lần nữa trở lại bên người Diệp Hoa.

Tuy hắn không hiểu lão đại tại sao lại không đi lên giúp tiểu thư nhưng việc của lão đại hắn cũng không dám hỏi nhiều.

Diệp Hoa ở phía bên này vẫn không hề tỏ ra để ý, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy khóe môi hắn khẽ gợn lên.

Ôn Kỳ nãy giờ ngây ngốc nhìn Diệp Linh, lúc trước bị cô đánh cho còn thấy vừa giận vừa sợ, nay thẹn quá hóa giận, liền đùng đùng đứng lên quát: “Đồ ranh con! Cô nghĩ mình là ai hả? Đã thế, trước mặt tôi còn làm bộ làm tịch, ra vẻ ngoan ngoãn. Được, cô rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt hả? Bây giờ tôi muốn cùng cô vui vẻ ngay lập tức, thế nào?”

“Còn mấy người nữa” Hắn quay đầu nhìn về phía mấy gã còn lại “Không phải là đều rất muốn thưởng thức sao? Vậy thì mau lên. Con nhỏ láo toét, đêm nay không phục vụ ta cùng mấy người này cho chu đáo thì đừng có mơ mà đi đâu!”

Hắn nói xong liền tiến về phía Diệp Linh, tiếng cười dâm ố phát ra từ những người khác, họ cũng hướng về phía cô mà đi tới.

“Tiểu thư bé nhỏ, nhìn cô như thế này chắc hẳn phải vô cùng ngọt ngào. Vậy chi bằng để tôi nếm thử trước tiên” Gã da trắng đã sớm không thể kìm nén được, cánh tay vừa giơ lên thì đã nghe thấy tiếng rú phát ra như sói tru.

Thực chất là do Diệp Linh đã cắn mu bàn tay ghê tởm của gã, bản thân cô cũng thấy mình linh hoạt hơn, không còn ở thế bị động nữa.

Hắn đau điếng, rụt ngay tay lại. Nhìn thấy bàn tay còn nguyên dấu răng bị cắn đến chảy máu thì giận tím mặt.

“Mẹ kiếp, cô lại dám cắn ta?” Vừa dứt lời liền giơ tay lên trực đánh.

Diệp Linh kinh sợ, nhắm chặt mắt lại.

“Dừng tay!” Một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên, trong lời nói ẩn chứa một tia sát khí.

Tất cả mọi người ngừng hoạt động, đến cánh tay đã giơ lên cao của gã da trắng cũng đột nhiên dừng lại.

Diệp Linh mở mắt, cô còn tưởng mình đang nằm mơ, ngoái lại chỗ anh hai.

Biểu cảm trên mặt của Diệp Hoa rất khó coi, mắt toát ra khí lạnh khiến kẻ khác phải sợ hãi. Tên kia vội run rẩy, nhanh chóng hạ tay xuống.

Thân mình Diệp Linh khẽ run lên…

Không khí trong chốc lát bỗng im ắng đến khác thường, dường như đến tiếng kim rơi trên đất cũng nghe thấy được.

Hàn Phách thấy vậy, hắn hướng về Diệp Hoa cười nhạt nói: “Cậu Diệp quen biết cô gái nhỏ này sao?” Quả nhiên dự cảm của ông ta đã đúng, nhưng nếu hắn đã thích thì nhất định ông ta sẽ không làm phiền dù sao chỉ là một cô bé ông ta cũng không ngu đến mức làm rạn nứt sự nghiệp của mình.

Trong phòng nghỉ, đến tiếng hít thở cũng trở nên trầm trọng…

Diệp Hoa thu hồi ánh mắt ban nãy lại, rồi nhìn sang Diệp Linh thì mặt lại đeo cái vẻ thản nhiên cố hữu. Ngay sau đó, hắn đem ly rượu trong tay đặt xuống, nói: “Đúng…cô ấy là nữ nhân của tôi”

Diệp Linh còn chưa hết sửng sốt, cô nghe Diệp Hoa nói vậy, hai gò má đều ửng hồng: “Anh hai!”

Một tiếng ‘Anh hai’ tưởng chừng có thể làm rõ thân phận của cô, nhưng những người trong phòng có thể tin được hai người thật sự là anh em sao?

Hàn Phách bật cười, sau đó hướng mắt về phía Diệp Hoa, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Đầu năm nay cũng không ít người yêu nhau chơi trò tình thú nhưng không ngờ người thanh niên tưởng chừng lạnh nhạt này lại cũng có sở thích độc đáo như vậy.

Nhưng Diệp Hoa cũng không có ý định giải thích, hiển nhiên đối với hiểu nhầm của mọi người, hắn rất là hưởng thụ.

Mấy gã đàn ông buông lỏng tay đôi chút, Ôn Kỳ còn ghé sát lại gần Diệp Linh đe dọa: “Hôm nay nếu không có ngài Diệp lên tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho một kẻ thối tha như cô. Không có chuẩn bị tốt, thì đừng có mà bước vào đây”

Sự tuyệt vọng trong lòng Mạch Khê giây phút đó như được giải tỏa, cô day day môi.

Khương Mật thấy thế liền vội cười làm lành, lại nói khẽ với Diệp Linh: “Diệp Linh còn không mau cảm ơn ngài Diệp, cô nhận biết một vị lớn như vậy, tại sao còn không nói với tôi ngay từ đầu a! Nếu biết cô có chỗ dựa cứng cáp như vậy thì tôi còn làm gì phải mất công đem cô đến đây nữa”

Khương Mật dù lời nói hết sức ôn hòa nhưng không khó để nhận được ra sự ghen ghét của cô ta.

Người mà cô ta hàng đêm ao ước vậy mà lại quen biết với con nhỏ này, xem tình hình cỏ vẻ quan hệ chắc chắn không hề đơn giản. Lúc này con nhỏ này còn chưa nhận ra được ý định của mình chỉ mong nó ngu ngốc đừng có khai mình ra là được.

Nhưng cô ta cũng nghĩ nhiều rồi, ngay cả Diệp Linh cũng không hiểu rõ về người anh hai này của mình.

Diệp Linh nuốt nước bọt, lại nhìn về phía anh hai. Vẫn chỉ nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của anh…Lại nuốt nước bọt..

Sao lại bắt cô cảm ơn anh chứ! Anh, so với bọn họ, còn đáng sợ hơn gấp vạn lần…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play