“Diệp Linh, còn một số người mà cô cũng nên biết, bọn họ đều là những đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng đấy. Thấy sao? Còn đây là đạo diễn Ôn. Những diễn viên nổi tiếng qua tay người này đào tạo không phải là ít đâu nhé!” Khương Mật hoàn toàn giới thiệu vì Diệp Linh, vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông châu Á.
Mắt Diệp Linh sáng lên, lộ rõ niềm vui sướng khi nhìn người đứng trước mặt mình: “Ngài chính là đạo diễn Ôn?”
Ôn Kỳ nở một nụ cười bắt mắt. Thực chất hắn cũng gần đến tuổi trung niên, nhưng lại bày đặt ăn mặc như thanh niên, chẳng trách Diệp Linh không nhận ra. Hắn đáp: “Tôi chính là Ôn Kỳ”
“Trời ạ!” Diệp Linh cả kinh tới mức không tin được, vội vã lấy tay che miệng. Sau đó liền lập tức buông tay, trong mắt niềm vui thích vẫn khó có thể che giấu: “Đạo diễn Ôn, ngài là thần tượng của tôi đã lâu. Những bộ phim của ngài tôi đều xem hết a!”
Chỉ cần là người trong giới giải trí không ai không biết đến Ôn Kỳ, chỉ cần có một tay của ông dù cho diễn kỹ có kém đến mức nào cũng đều trở thành xuất sắc. Nhưng có điều Diệp Linh không biết, bên cạnh đó ông ta cũng là người nổi tiếng háo sắc, đã từng ngủ không ít với minh tinh thậm chí còn làm cho nhiều người có bầu, cuối cùng nhờ phong tỏa tin tức ông ta mới sống được đến bây giờ.
“Cô bé, tôi đã được xem qua một đoạn diễn xuất của cô. Không sai, cô thật sự có tố chất, chỉ cần vào tay tôi sau này nhất định có thể trở nên nổi tiếng”
Ánh mắt nhìn Diệp Linh của Ôn Kỳ cũng không phải ngoại lệ, hoàn toàn không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa. Nói xong hắn nở một nụ cười thâm thúy, để lộ một tia ý vị ẩn chứa hàm ý sâu sa không nói rõ.
Điều đầu tiên phải nói đến, chính là kinh nghiệm giao tiếp xã hội của Diệp Linh còn thấp, hơn nữa cũng chưa từng chạm mặt nhiều loại người như vậy. Thứ hai, cô hoàn toàn bị hưng phấn làm lu mờ lí trí, bởi dù sao cũng được tận mắt nhìn thấy thần tượng của mình, lại còn được chính thần tượng khích lệ, khiến cô nhất thời quên mất phải hỏi bản thân rằng những lời lẽ đó đã hiểu rõ chưa, hay còn hàm ý nào khác...
“Đạo diễn Ôn…thật sự tôi có thể làm được sao?” Cô vẫn còn có chút hoài nghi về bản thân.
“Tất nhiên! Đừng nói trở thành minh tinh, cô có trở thành người đứng đầu trong giải trí tôi cũng bồi dưỡng được…chỉ là…”
Ôn Kỳ nói xong liền tiến lên, trong đáy mắt hắn đã gợn sóng. Không chút khách khí, hắn làm bộ đặt hai tay lên vai cô, ngón tay còn cố ý lướt qua làn da trắng mềm.
“Tối nay tâm tình tôi không được tốt. Chi bằng cô ở lại nói chuyện với tôi một lúc, như thế nào?”
Câu nói tràn ngập hơi thở ‘thối nát’, đám người nghe vậy lập tức hiểu ý Ôn Kỳ, mặt hắn như vậy không cần nói cũng biết. Đám người ở đây ai cũng đều là những người trong ngành nên lập tức hiểu ý nhau nhưng một cô bé tính tình đơn giản lại thuần khiết như Diệp Linh thì làm sao có thể hiểu được những ám muội này. Thế nên nghe hắn nói vậy, cô liền cười tươi như hoa.
“Cảm ơn ngài!”
Ôn Kỳ nghe xong liền thỏa mãn cười to, quay sang nói lớn với những người đang đứng đó: “Xem ra tôi được cô bé này hoan nghênh rồi, mong các vị thứ lỗi. Ha ha ha”
Sắc mặt những người đàn ông mấy phút trước còn hào hứng sôi nổi, nay để lộ sự nuối tiếc không che giấu. Khương Lam dường như có vẻ không cam lòng nên nói: “Cô ấy thích hợp với việc làm diễn viên quả là không sai, nhưng tôi thấy làm một ca sĩ cũng hoàn toàn phù hợp với Diệp Linh, mấy người thấy có phải không?”
“Đạo diễn Ôn” Diệp Linh bối rối quay sang nhìn hắn.
Những người khác nghe vậy thì một tràng cười bỗng rộ lên. Trong đó, Khương Lam đã nhanh chóng đem Diệp Linh thoát khỏi vòng tay của Ôn Kỳ, bàn tay hắn dừng lại bên vòng eo nhỏ nhắn của cô.
“Để xem nào, cô gái ngọt ngào như vậy để cho một mình ông thì thật đáng tiếc. Hay chi bằng cô đi theo tôi thì có phải tốt hơn không, thậm chí tôi cũng có thể cho cô trở thành con nuôi của tôi như Khương Mật vậy ”
Hắn lại nhìn về phía Diệp Linh, trong tiếng cười mang theo cả sự mờ ám không thể chịu nổi. Trong lòng, Diệp Linh vô cùng cẳng thẳng, bởi ánh mắt của người đàn ông này, lại giống hệt ánh mắt của anh hai trước đó. Thân hình nhỏ bé của cô trong một phút lơ đãng, bỗng rùng mình một cái.
Khương Mật nghe vậy, cô ta tỏ vẻ hờn dỗi, không biết xấu hổ nũng nịu chui vào lòng ông ta: “Cha nuôi!”
Nhưng không để cô ta tới gần, Khương Lam vội vàng đẩy cô ta sang một bên, khiến cho Khương Mật mất hết mặt mũi.
Cô ta ngẩn người, hai hàm răng nghiến ken két. Trong lòng không nhịn được chửi rủa.
“Mẹ kiếp! Con lợn chết tiệt này quả nhiên có mới nới cũ, thấy có người đẹp hơn thì ông ta liền làm như không quen biết”
Cô ta đột nhiên cảm thấy hối hận vì dẫn cô bé này đến đây.
“Tôi nói này, mấy người đừng dọa sợ cô ấy chứ. Dù sao cũng là người mới chúng ta cần phải từ từ chăm sóc mới được” Người đàn ông da trắng thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liền nói thêm vài câu.
Sau đó người bên cạnh lại nói: “Vẫn còn là người mới, lại xinh đẹp như vậy không thể giống với những minh tinh kia được”
Khương Lam bèn buông Diệp Linh ra, ông ta kêu lên, vẻ mặt đầy bất mãn: “Mấy người kia… ngôi sao gì thì cũng đã qua tay hết cả rồi, tôi làm sao còn hứng thú chứ”
Ôn Kỳ thấy vậy cũng bước lên trước, nở nụ cười châm biếm: “Tôi thấy anh cũng chả còn chút tính người nào. Anh thử nhìn xem, cô ấy còn bé như vậy, lại mỏng manh như vậy, làm thế nào chịu đựng được mấy người các anh. Lẽ nào các anh lại muốn lấy mạng cô ấy. Vậy cứ như thế này đi, để tôi là người đầu tiên trước đã, mấy người các anh cứ từ từ rồi sau hẵng hay. Anh thấy thế nào?”
“Con gái lại là người mới như vậy, tất nhiên phải cùng nhau thưởng thức mới thích, chứ không chẳng lẽ mình ông được hưởng, còn bọn tôi chịu thiệt” Hai người da trắng cũng không chịu thua kém, mặt hằm hằm nói nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT