Quán bar mới mở, gần ngay con đường đến trường học, nằm gọn trên góc đường phố, ngọn đèn màu hồng khiêu khích thần kinh của mọi người, kích thích hormone của thanh niên trẻ.
Dưới muôn nghìn ánh sáng, trong đám người rộn ràng nhốn nháo tới lui cũng là nơi chào hàng khói rượu, tiểu thương bán đồ ăn.
Trong một quán bar nhỏ không khí ngột ngạt, dù màn đêm chưa buông xuống nhưng quán rượu cũng không ít người, nam nữ đủ loại cực kì náo nhiệt. Hầu hết đều là những người trẻ tuổi, rủ nhau tụ tập đến nơi đây hòa mình vào điệu nhạc nhảy nhót dưới ánh đèn điện.
Diệp Hoa lướt mắt một vòng, cũng không có gì hấp dẫn nhưng đám người đi bên cạnh hắn gương mặt đã sớm đỏ bừng hưng phấn kích động.
Tịnh Hương cũng không ngoại lệ, lần đầu tiên bước chân vào những nơi như vậy cô càng cảm thấy kích động nhiều hơn là sợ hãi.
Nhưng trái ngược với bộ dáng của họ, đám người Diệp Hoa lại tỏ ra bình thản thậm chí gương mặt còn có chút nhàm chán.
Vào trong sảnh chính, cảm giác như bước vào màn đêm vậy, nhất thời chưa thích ứng được ánh đèn mờ mờ. Một lát sau Diệp Hoa mở to mắt ra, đã dần quen với ánh sáng yếu ớt này. Cũng chẳng có gì lạ, bài trí bình thường hắn chẳng tìm ra điểm nào thu hút. Nếu bảo đặc biệt thì có lẽ là ánh sáng kém hơn hẳn với những quán bar khác. Nhưng đây chưa đủ để làm nguyên nhân thu hút khách hàng, những quán bar tối thui như vậy Diệp Hoa cũng chưa từng gặp qua. Vừa bước vào trong, đám người liền nghe thấy âm thanh dồn dập của âm nhạc, còn có đám người thi nhau nhảy múa trên sàn, giống như những nơi khác, đều có người đẹp ăn mặc hở hang múa cột, mỹ nữ múa cột cũng chẳng có gì lạ, dù động tác hai người này khá mê người nhưng chẳng thể hấp dẫn nổi ánh mắt của hắn.
Đám người mắt chữ a mồm chữ o, đối với một màn kiều diễm như vậy không khỏi làm bọn họ cảm thấy máu nóng dần dần sôi sục.
Trần Kiên đã sớm gọi điện đặt trước một căn phòng riêng, rất nhanh bọn họ liền được một người phục vụ đưa lên gian phòng của mình.
Vừa bước vào trong, một người trong đó có chút không kìm nén được mà hô lên: “Con mẹ nó! Quá tuyệt vời, nơi này đúng là thiên đường mà!”
“Đúng vậy! Đến nơi này thì tất nhiên không thể thiếu rượu!"
"Mọi người cùng uống nào”
Nam sinh kích động, bật chai rượu lần lượt rót cho từng người.
Đối với nhưng việc như vậy, Diệp Hoa lại cảm thấy vô cùng nhàm chán, hắn ngồi khuất vào một góc, đối diện với Tịnh Hương.
Cánh tay nhấc lên ly rượu, thông qua những chất lỏng sóng sánh trong ly rượu, gương mặt Diệp Hoa hiện rõ vẻ uể oải.
Tịnh Hương thấy vậy, vừa muốn ngồi xuống cạnh anh thì một nữ sinh đã vội vàng sán chặt lại.
Nữ sinh gương mặt xinh xắn, ôm chặt lấy cánh tay Diệp Hoa, giọng nói có vẻ nũng nịu: “Diệp Hoa, cậu có người yêu chưa?”
Vương Minh đang nâng cốc cùng mọi người, nghe thấy vậy, chen miệng nhìn cô gái nói: “Hi Văn đúng không? Lão đại bây giờ còn chưa có người yêu đâu” Hắn nói xong, ánh mắt len lén nhìn về phía Tịnh Hương, cả người hơi run rẩy, nụ cười trên môi của hắn càng lúc càng đậm.
Hi Văn đôi mắt sáng lên, dường như e sợ khí thế của anh, âm thanh của cô càng lúc càng nhỏ lại: “Diệp Hoa, mình làm người yêu cậu được không?”
‘Choang!’
Tiếng cốc rơi xuống sàn nhà vang lên, đám người đang ầm ĩ la hét cùng hơi dừng lại, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tịnh Hương.
Tịnh Hương thấy vậy, gương mặt hơi ửng hồng, cô đối với mọi người xua xua tay mở miệng: “Xin lỗi, ảnh hưởng đến mọi người rồi…mọi người cứ tiếp tục chơi đi” Cô nói xong, đầu nhỏ không khỏi hơi cúi thấp, không ngờ chỉ trong một ngày mình lại liên tục làm ra những hành động thất thường như vậy.
“Haha, Tịnh Hương, bạn nghĩ nhiều rồi, cho dù có đập một trăm chiếc cốc bọn mình cũng không trách bạn đâu” Một người trong đó chêu trọc, lớn tiếng cười lên.
“Đúng rồi, mỹ nhân như Tịnh Hương cho dù có làm gì thì vẫn đều đúng cả”
“Haha”
Đám người đồng thanh lên tiếng trêu chọc, Tịnh Hương cảm giác áy náy cũng liền giảm bớt, sau đó nhạc lên, mọi người đều trở về như cũ.
Nhưng mọi hành động của cô đều được thu hết vào mắt của Vương Minh, dường như cảm thấy thú vị, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên. Sau đó hướng mắt về phía lão đại. Không thể không nói, xét về tất cả mọi mặt lão đại đều ở trên hắn nhưng nếu về phương diện tình cảm thì hắn có thể chắc chắn đảm bảo cho dù có bao nhiêu lâu đi nữa thì lão đại luôn luôn không vượt qua được hắn, thậm chí phương diện này của lão đại chỉ sợ đều là con số âm.
Diệp Hoa khẽ nâng cốc, ánh mắt hơi hướng về cô gái bên cạnh, thật lâu sau đó hắn mới lạnh nhạt phun ra một câu: “Tôi nghĩ thời gian đặt vào vấn đề yêu đương thì cô nên đặt thời gian ấy vào việc học thì tốt hơn”
Lần này không chỉ riêng Vương Minh mà Nhữ Khải cùng Lữ Uy rượu còn chưa chui vào khoang bụng thì liền phun ngược lại. Đặc biệt là Lữ Uy, hắn cười đến nước mắt cũng đều chảy ra.
Câu nói hay như vậy nhưng tại sao lại do lão đại nói ra chứ, thành tích nát bét của anh mà cũng mặt dày lên dạy đời người khác được sao?
Hi Văn vẻ mặt còn khó coi hơn khóc, như thế này là từ chối rồi phải không? Nhưng rất nhanh cô liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, dù sao cô cũng đã sớm biết trước kết quả, chỉ là liều mạng nói ra mà thôi nhưng thật không ngờ Diệp Hoa lại xấu tính đến vậy.
Đối với việc này, Diệp Hoa đã luyện mãi thành quen, hắn dửng dưng nhàm chán nhìn đám người vô vị la hét hầm ĩ.
Lúc này trong căn phòng, một nam sinh dáng vẻ cao gầy, mặt mũi tiều tùy đang ghé về người kia.
Nghe xong lời hắn ta nói, Vũ Luân sắc mặt căng thẳng, âm thanh hơi run rẩy: “Làm như vậy có sao không? Tao với mày vẫn còn là học sinh đấy”
Người thanh niên kia nghe bạn mình nói vậy, hắn nghiến răng ken két, chỉ hận không thể cho hắn một bạt tai: "Tao với mày đều không nói thì ai biết được!" Như để thuyết phục người bạn của mình, hắn tiếp tục bổ sung: "Mày yên tâm đi, có lớp trưởng ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đi quá xa đâu"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT