Lúc Diệp Hoa tỉnh lại đã là chạng vạng sáng ngày hôm sau. Hắn khẽ mở mí mắt nặng trĩu ra, đầu cảm thấy choáng váng, hắn đưa tay xoa lên hai vùng thái dương.
Đêm qua thật sự xảy ra rất nhiều chuyện khiến hắn vậy lại thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Trong phòng không còn thấy bóng dáng Lộ Khiết đâu nữa, nhưng hơi ấm trong ngực cùng mùi hương thoang thoảng của cô đã nói lên sự xuất hiện của mình trong đêm qua.
Diệp Hoa lắc đầu khẽ cười, hôm qua hắn có uống hơi nhiều không biết có làm chuyện gì quá phận không nữa…
Bỗng nhiên một cỗ ký ức truyền đến, Diệp Hoa ngây người giây lát, sắc mặt nháy mắt liền biến.
Nghĩ đến hành động hôm qua hắn không khỏi cảm thấy khinh bỉ chính bản thân mình, trong lòng hắn nặng nề như bị đá đè. Lần đầu tiên hắn mới có cảm giác mới mẻ như vậy.
Nghĩ vậy, Diệp Hoa tức tối khẽ phun ra một tiếng.
Chết tiệt! Hắn vậy mà làm ra hành động không bằng cầm thú với Diệp Linh.
Đảo mắt nhìn qua đồng hồ, đã hơn bảy giờ, có lẽ con bé vẫn còn đang ngủ. Diệp Hoa loay hoay thật sự không biết phải đối mặt với cô như nào, những lúc như này hắn cảm thấy mình thật bất lực.
Nhưng cũng nhanh Diệp Hoa liền lấy lại bình tĩnh, hắn vội vàng bắt xe để nhanh chóng đi về nhà trước khi về còn không quên ghé lại một cửa hàng ăn vặt.
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ, vừa nhìn thấy Diệp Hoa cô không khỏi ngây người sau đó rất nhanh liền nở nụ cười niềm nở: “Em trai, em muốn mua gì?”
Diệp Hoa lơ đãng quét mắt nhìn qua bảng giá trên menu, tất cả đều là những thứ hắn đều không thích nhưng cũng không phải là mua cho hắn.
Diệp Hoa nghĩ ngợi một lát sau đó lạnh nhạt nói: “Một phần KFC…thêm một cốc sữa” Ngón tay nhịp nhịp gõ trên mặt quầy: “Vị hoa nhài”
“Vâng, xin chờ một lát” Cô gái bán hàng nhanh chóng đáp lại, chỉ vài phút sau, tất cả đều được cho vào một túi nhỏ rồi đưa Diệp Hoa.
Thanh toán tiền xong, cô gái bán bán hàng không khỏi lén lút nhìn Diệp Hoa thêm vài lần.
Trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tỵ.
Thật hâm mộ bạn gái của cậu ta, vừa có người bạn trai đẹp như vậy lại còn hết sức chăm lo tới mình.
Diệp Hoa sau đó cũng không nán lại, tiếp tục bắt xe ra về, chỉ vài phút sau hắn rất nhanh liền đến nhà. Đứng trước cửa nhà, Diệp Hoa không khỏi cảm thấy gấp gáp, thật sự tiếp theo không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Đang lúc còn ngây người thì cánh cửa đột nhiên mở ra, mẹ Diệp nhìn hắn sắc mặt không được tốt, bà hắng giọng nói: “Đi đâu mà giờ mới vác mặt về? Con làm anh kiểu gì thế hả? Để em gái một mình ở nhà mà cũng coi được sao!”
Diệp Hoa hơi bất ngờ khi nhìn thấy mẹ Diệp, hắn sững người nhưng rất nhanh liền đáp lại: “Sao mẹ về sớm vậy? Chẳng phải một tuần nữa mới về sao?”
“Thế nào, con không mong mẹ về sớm sao?” Kha Nguyệt hai tay chống nạnh, bà giương mắt lên nhìn hắn nói.
“Không có…”
Diệp Hoa còn chưa nói hết câu, Kha Nguyệt liền nhanh chóng tóm chặt tay hắn, lôi hắn đi vào nhà, vừa đi bà vừa tức giận nói: “Đi vào đây, mẹ còn chưa hỏi tội con đâu!”
Vừa bước vào trong hắn liền thấy cha Diệp tay cầm tờ báo, ông là người điển hình cho mẫu đàn ông ngày xưa. Cho dù đã gần năm mươi nhưng thời gian vẫn không thể làm giảm đi phong độ vốn có của mình, vừa nhìn sơ qua cũng có thể biết hồi trẻ ông là một người anh tuấn đến mức nào. Không chỉ có ông mà mẹ Diệp cũng vậy, bà cũng được coi là một mỹ nữ, cho dù năm tháng có lấy đi tuổi thanh xuân của bà thì vẫn không thể lấy hết đi nhan sắc vốn có của mình.
Tuy hai người đều là những người có ngoại hình xuất chúng nhưng để có thể sinh ra một người có nhan sắc nghịch thiên như Diệp Hoa thì cũng thật chỉ có thể nói mẹ Diệp thật có khiếu đẻ.
Diệp Hoa di chuyển ánh mắt sang Diệp Linh, lúc này cô đang mải cặm cùi hì hục quét sạch đĩa thức ăn trên bàn.
Vừa nhìn thấy anh đi tới, Diệp Linh động tác hơi dừng lại rồi cũng rất nhanh liền cúi đầu, gương mặt ghi rõ hàng chữ ‘không thèm để ý tới anh’
Thấy vậy Diệp Hoa lông mày không khỏi nhíu lại, cánh tay siết chặt đến mức gân xanh đều nổi lên.
Quả nhiên cô nhóc này giận hắn thật rồi.
Mẹ Diệp đột nhiên véo mạnh hắn một cái: “Suốt ngày chỉ biết chơi bời, em gái thì để một mình ở nhà lại còn nhẫn tâm nhốt nó lại trong phòng” Khương Lam nói đến đây, bà thở dài một hơi sau đó tiếp tục nói: “Con nói đi, con với Diệp Linh có chuyện gì giận nhau sao?”
Diệp Linh nghe vậy, đầu nhỏ hơi dừng lại, cô ngẩng lên giương đôi mắt to tròn về phía Diệp Hoa, đáy mắt hiện rõ vẻ phức tạp.
Cô thật sự không dám nói với mẹ, cô với anh hai vậy mà đã xảy quan hệ nam nữ.
Đêm qua anh hai lại còn nhân lúc nửa tỉnh nửa mê mà cưỡng hiếp cô.
Chính vì vậy vào lúc này cô thật sự có chút không dám đối diện với anh.
Diệp Hoa còn tưởng cô kể hết tội xấu của mình, hắn cau mày nhìn cô có vẻ nài nỉ.
Diệp Linh thấy vậy, cánh môi phiếm hồng không khỏi nhếch lên.
Xem ra anh hai cũng không phải không biết sợ a!
Diệp Linh ánh mắt hướng về mẹ Diệp, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ, con với anh hai không có chuyện gì đâu, mẹ đừng lo lắng quá”
Cô nói xong cũng liền buông đũa xuống thân hình nhỏ bé thoắt cái liền chạy lên tầng.
Mẹ Diệp thấy vậy nháy mắt ra hiệu cho Diệp Hoa.
Diệp Hoa hiểu ý, hắn cười cười một tiếng rồi nối gót đi theo cô.
Nhìn thấy bóng lưng của hai người đã biến mất, nửa ngày sau Diệp Thần rốt cuộc cũng hạ tờ báo, ông hướng mắt về mẹ Diệp, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần đè nén.
“Bà thấy sao? Còn muốn giấu chúng nó tới khi nào?”
Đa tạ Cocoly đã đẩy kim phiếu ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT