Hô hấp của Gia Cát Man rõ ràng trở nên gấp rút, tay ôm chặt bụng, từ từ cong lưng lên, trên mặt rất nhanh lộ vẻ thiếu máu, gương mặt trắng bệch trong nháy mắt, dáng vẻ đau đến đổ mồ hôi lạnh.
La Khang An trợn tròn mắt há miệng, khóe miệng Gia Cát Man rất nhanh rỉ ra máu tươi, tí tách tí tách rơi xuống, cả người cũng dần dần trợn mắt vô lực ngã xuống.
Cả người đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, có hơi co giật.
"Vãi chưởng!"
La Khang An kêu một tiếng thất thố, tiện tay ném điếu xì gà đi, lách mình phóng tới, quỳ xuống đất nâng Gia Cát Man lên, nhanh chóng thi pháp kiểm tra, phát hiện mạch máu hỗn loạn, tình huống thể nội ngày càng có triệu chứng loạn nhịp, lúc này y xác nhận thật đúng là trúng độc, hơn nữa còn là loại vô cùng độc.
"Con em nó! Dám giở trò này với ông đây, ngươi điên rồi hả?"
La Khang An lập tức có chút luống cuống tay chân.
Thật tình để cho Gia Cát Man chết ở nơi này, y không có cách nào giải thích nguyên nhân cái chết của cô nàng.
Nói rằng Gia Cát Man tự vẫn, đây chỉ là lời nói từ một phía, vậy cũng phải khiến người ta tin mới được.
Luật pháp Tiên giới bày ngay trước mắt, đừng tưởng rằng là tu sĩ thì có thể tùy ý làm hại người bình thường.
Muốn âm thầm để cho thi thể biến mất, chỉ sợ còn phải nghĩ biện pháp giết một đường giấu miệng, nữ nhân này gọi người đến đổi cửa, ở trong tình huống này rõ ràng không chỉ có một mình nữ nhân này biết, y còn phải tìm tới nơi nào bán cửa, có mấy người tới đổi cửa, toàn bộ đều giết chết thì mới yên ổn.
Tóm lại bây giờ không thể để cho người chết ở chỗ này.
Cấp tốc đỡ người ngồi xuống, một chưởng vỗ phía sau lưng Gia Cát Man, thi pháp thúc giục.
"Phốc!"
Gia Cát Man rơi vào trạng thái hôn mê, bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
La Khang An giúp cô nàng nôn ra phần lớn thuốc độc nuốt vào trong bụng, sau đó lại vung tay vẩy một cái, bể cá trong sảnh bay ra một luồng Thủy Long, rót vào trong miệng Gia Cát Man.
Quá trình nôn rửa ruột lặp đi lặp lại vài lần về sau, La Khang An lại cấp tốc lấy ra một viên thuốc giải độc dự trữ sẵn ở trên người, đặt vào trong miệng Gia Cát Man, giúp đỡ cô nàng ăn vào, tiếp đó thi pháp giúp đỡ nhanh chóng hòa tan dược tính.
Hai người đều yên lặng, cùng nhau ngồi trên mặt đất, La Khang An chống tay đỡ phía sau lưng Gia Cát Man, không nhúc nhích mà thay vào đó tiếp tục không ngừng thi pháp...
Một lúc sau, La Khang An mở hai mắt ra, thuận tay đỡ lấy Gia Cát Man, đứng dậy bế ngang đối phương, đi đến cạnh ghế sa lon thả nhẹ người nằm xuống.
Nhìn Gia Cát Man trong cơn mê, y nhẹ nhàng thở dài một hơi, thở ra có chút ý nghĩ nhẹ nhõm lẫn may mắn.
Mặc dù thuốc độc thuộc loại hạng nặng, bất quá đoán chừng Gia Cát Man không cách nào lấy được thuốc độc lợi hại chân chính, ăn vào chỉ là thuốc độc diệt côn trùng loại mạnh mà thôi.
Loại độc phổ thông này, bằng vào nhiều năm kinh nghiệm của y ở Thần Vệ, vẫn là có cách ứng phó.
Cũng chỉ có thể nói là giải cứu kịp thời, bằng không dù sao cũng là đồ vật có độc, đủ để lấy mạng người bình thường trong thời gian ngắn rồi.
Nhìn chằm chằm cô nàng mê man một trận, La Khang An xoay người tiến vào phòng tắm, tìm một tấm khăn lông ướt, cúi người chùi sạch sẽ vết máu trên khóe miệng Gia Cát Man.
Tiếp theo, y lại tìm thêm một tấm chăn, nhẹ nhàng đắp ở trên người Gia Cát Man.
Lùi về sau một bước, muốn yên tĩnh một chút, trong phòng sáng loáng ánh đèn cảm thấy có hơi buồn bực, tiện tay vung lên, tắt đèn trong sảnh.
Quay đầu phát hiện đèn phòng bếp vẫn còn sáng, đi vào trong phòng bếp, lúc thuận tay tắt đèn, kết quả nhìn thấy vài món ngon sắp xếp gọn trên bàn, y nhìn chằm chằm một lúc, buông lỏng tay đặt trên khóa tắt mở đèn, đi tới bên cạnh nồi bếp, hai mắt nhìn đồ ăn bên trong.
Y phát hiện đồ ăn trong nồi đặt trên bàn đều là món yêu thích.
Yên lặng xoay người, lúc ra ngoài thuận tay tắt đèn, ở trong bóng đêm kéo một cái ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh salon, hai tay dùng sức chà xát gương mặt, cuối cùng cúi đầu ủ rũ nhìn đôi chân đang chống đỡ trên sàn, đắm chìm trong cả đêm tối...
Uẩn Hà lâu trong màn đêm, Bành Hi khỏa thân dưới lớp áo choàng bước lên lầu, một đường đi theo cầu thang có vết máu nhiễu xuống, quan sát đến cùng.
Đến căn phòng treo cổ Triệu Nguyên Thần, nhìn vết máu khô đọng trên mặt sàn, còn có một chút vết tích trong lúc thành vệ điều tra, từ từ quét mắt đồng lộn xộn được bảo trì nguyên dạng trong phòng.
Cuối cùng đi đến cửa sổ, nghiêng đầu quan sát lấy ngoài cửa sổ, còn vặn đầu nhìn phương hướng nóc nhà một chút, sau đó đứng phía trước cửa sổ rơi vào trong suy tư trầm lặng.
Buổi chiều hắn đã đến đây, di chuyển rất nhanh thông qua truyền tống trận, trong nháy mắt đã đến thành Bất Khuyết.
Trước đó người của thành vệ còn tiến hành phong tỏa kiểm tra cẩn thận nơi này, hắn đương nhiên là không được vào, thành vệ vừa giải trừ phong tỏa, hắn lại tới đây.
Bành Hi đứng lặng im phía trước cửa sổ một lúc, nói:
"Đêm nay bắt đầu, ta sẽ ở lại nơi này."
Tùy tùng đi theo một bên ngạc nhiên, nhìn một chút hoàn cảnh trong phòng, lộ ra vẻ khó có thể tin, thế mà muốn ở lại nơi vừa mới có người chết như này? Không cảm thấy thiếu thoải mái sao?
Gã ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ khuyên nhủ, nói:
"Ta lập tức cho người quét dọn một chút."
Bành Hi đưa lưng về phía gã ta, thần sắc điềm đạm, bình tĩnh nói:
"Không cần. Căn phòng này vẫn còn giá trị, hung thủ hẳn là từng ở lại căn phòng này, tạm thời giữ lại vết tích, sáng mai ta nhìn lại lần nữa. Thay đổi một chút đồ vật trên giường là được."
"Vâng."
Tùy tùng nhận lệnh rời đi, tìm người đi.
Bành Hi lấy ra một cái điện thoại di động từ trong áo choàng, đánh một cú điện thoại đặt ở bên tai, nghe được âm thanh phát ra về sau, bình tĩnh nói:
"Người cùng quê để cho hỏi thăm ngươi."
Điện thoại bên kia trầm mặc, hỏi:
"Có chuyện gì cần phân phó?"
"Ta muốn tất cả tư liệu điều tra kỹ càng tình tiết vụ án có quan hệ lần này từ thành vệ."
"Đã đang dò xét, nhưng mà không có dễ dàng như vậy, cho ta thêm chút thời gian."
"Thời gian có rất nhiều, nhưng không thuộc về ngươi và ta, ta cho ngươi thời gian hai ngày, không được quá hạn."
"Làm sao có thể trong hai ngày?"
"Trên đời không bao giờ thiếu biện pháp, khó khăn xuất hiện ở đâu, ngươi nói cho ta biết, ta giúp ngươi, cùng nhau nghĩ biện pháp, giải quyết từng cái từng cái khó khăn, tự nhiên sẽ nhanh.."
Đợi đến lúc tùy tùng trở về, Bành Hi cũng tắt điện thoại, quay đầu nhìn tùy tùng, nói:
"Để cho người ta nhìn chằm chằm, hang ổ Tào Lộ Bình và Bì Hồng sau khi giải trừ phong tỏa, lập tức nói cho ta biết, ta muốn đi xem một chút."
"Vâng!"
Tùy tùng đáp ứng.
...
Giờ làm việc, người đến người đi tổng bộ Tần thị, Lâm Uyên thắt tóc dài thành đuôi ngựa, vừa dừng lại con lừa nhỏ, một chiếc xe cũng dừng lại ngay bên cạnh.
Lâm Uyên nhìn sang, phát hiện La Khang An bước xuống đóng sập cửa xe, bước chân thong thả đến cửa xe chỗ ngồi kế tài xế mở cửa, một nữ nhân đi xuống từ trên xe, La Khang An còn đưa tay đỡ trong vô thức.
Nhưng mà nữ nhân lại đẩy tay của y ra, nói một tiếng với giọng trầm thấp:
"Không có gì, ta có thể tự đi được, ngươi cũng đi làm đi."
Nữ nhân kia chính là Gia Cát Man, Lâm Uyên không biết phải nói gì, hai người này không phải chia tay rồi sao? Hôm qua La Khang An còn nói hoàn toàn chia tay, tại sao hôm nay lại cùng nhau xuất hiện?
Hắn phát hiện còn hàng hiếm La Khang An này chân chân thực thực là một tên tiện nhân mười phần!
Gia Cát Man quay đầu, mỉm cười gật đầu với Lâm Uyên, nói:
"Lâm tiên sinh."
Tuy là chào hỏi như thường ngày, bất quá dáng vẻ có hơi miễn cưỡng tươi cười.
Lâm Uyên cũng hơi gật đầu hỏi thăm, phát hiện sắc mặt nữ nhân này khó nhìn tựa như có bệnh trong người.
Người gần đó lần lượt đi ngang, cũng chú ý tới một màn này, kỳ thật sự việc La Khang An và Gia Cát Man chia tay ngay sáng sớm hôm qua, đã lan truyền trong khắp tổng bộ Tần thị, các loại lời nói đều có, phần lớn là chế giễu Gia Cát Man.
Hôm nay mọi người nhìn thấy La Khang An tận tình đưa Gia Cát Man tới làm, hơn nữa bộ dáng La Khang An rõ ràng rất quan tâm, đương nhiên là để cho một số người cảm thấy kinh ngạc.
Đừng nói những người khác, ngay cả Lâm Uyên cũng rất kinh ngạc.
Gia Cát Man ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, La Khang An rõ ràng không yên lòng, tiến theo mấy bước, hỏi:
"Có được hay không? Không được, ta thay ngươi đi xin nghỉ phép."
Gia Cát Man gượng ép cười một tiếng, nói:
"Không có chuyện gì."
La Khang An dõi mắt nhìn theo, bỗng hô một tiếng, nói:
"Có việc cứ gọi ta. Tan làm ta chờ ngươi cùng nhau trở về."
Bình thường đều là nhà gái liên tục đòi hỏi y tới đón cô nàng, hôm nay khó được chính y chủ động.
Gia Cát Man quay đầu phất phất tay biểu thị đã biết, sau đó bước nhanh rời đi dưới cái nhìn soi mói xung quanh.
Lâm Uyên đi tới đứng sánh vai với La Khang An, dõi mắt nhìn Gia Cát Man rời đi về sau, lại thỉnh thoảng nhìn phản ứng của La Khang An, rõ ràng cảm giác có vấn đề gì đó.
Hắn đang đợi La Khang An giải thích cho mình, nhưng mà La Khang An bình thường nói nhiều nhưng hôm nay có vẻ như hơi trầm lặng, nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói:
"Đi thôi, đi làm."
Nói xong, y dẫn đầu rời đi.
Lâm Uyên có chút thẫn thờ trong lòng, nhìn chung quanh, đồng thời đi theo...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT