Gã chợt giương mắt nhìn về phía Bành Hi.

Chu Mãn Siêu thuận thế nhìn theo, giải thích nói:

"Hắn đã biết kế hoạch, cứ nói đi đừng ngại, chuyện gì xảy ra?"

Lúc này Phan Khánh mới nói ra:

"Ngươi hỏi ta chuyện gì xảy ra? Ta còn muốn hỏi ngươi là chuyện gì xảy ra mới đúng. Cháu trai ngươi trước khi chết không có quét dọn sạch sẽ, chỗ này của ta dò thăm tin tức, trong hang ổ Tào Lộ Bình bị giết sạch còn có hai người sống sót, một người trong đó chính là vũ nữ Ngũ Vi kia.

Nữ nhân kia thế nhưng là moi móc từ trong miệng La Khang An, gián tiếp biết mục đích tiếp cận La Khang An chính là vì vấn đề Tuyết Lan. Nghe nói nữ nhân kia đã mất trí nhớ, hiện tại không biết là do Tào Lộ Bình làm cho mất trí nhớ, hay vẫn là do hung thủ làm, không biết có quan hệ đến việc tiết lộ sự tình Tuyết Lan hay không.

Tóm lại bất kể nói thế nào, người đã rơi vào trong tay Lạc Thiên Hà, bắt được nữ nhân kia thì nhất định có thể tra được trên đầu La Khang An, khẳng định sẽ nghiêm túc moi móc sự việc giữa La Khang An và Ngũ Vi, đồng thời không biết La Khang An có bàn giao ra việc liên quan đến Tuyết Lan hay không.

Một khi biết mọi chuyện có liên lụy Tuyết Lan, kế hoạch tương đương đổ vỡ, không cần phải tiếp tục vô ích. Hiện giờ Lăng Vân làm chủ sự việc ở Tiên Đô cũng không cách nào tiếp tục nữa, chỉ có thể tạm dừng mà thôi."

Làm việc thế nào, người quan trọng như thế vẫn còn sống? Sắc mặt Chu Mãn Siêu trở nên âm trầm, nếu không phải Triệu Nguyên Thần chết rồi, gã chắc chắn sẽ mắng máu chó phun đầy đầu.

Một hồi trầm mặc về sau, gã quay đầu về hướng Bành Hi, nói:

"Ta sẽ đi khai thông truyền tống trận bên kia, ngươi nắm chắc thời gian, mau chóng đi một chuyến, cũng mau chóng nắm rõ sự việc."

"Được."

Bành Hi đồng ý, sắc mặt nặng nề, biết rằng chỗ hở để lại rắc rối lớn.

...

La Khang An rốt cục nhịn đến tan làm, không ngoài dự liệu của Lâm Uyên, y lại ngăn chặn hắn lần nữa giống như nhiều tiền không chỗ tiêu, dường như không hung hăng mời Lâm Uyên ăn một bữa thì thật có lỗi với chính mình.

Đôi khi có người chính là hèn như vậy, nếu Lâm Uyên là vẫn luôn ăn của y, có lẽ y sẽ cảm thấy không vui, Lâm Uyên không chịu ăn, y nhất định phải không thể cho Lâm Uyên mặt mũi này.

Lại mượn cớ cái gì Chu Lỵ, La Khang An đã không để mình bị đẩy vòng vòng.

Lâm Uyên đành phải nói ra:

"Ta có việc muốn đi gặp hội trưởng."

La Khang An cười hắc hắc, nói:

"Ta đi cùng ngươi, ta chờ ngươi có được hay không?"

Lâm Uyên đáp:

"Không cần thiết như thế, sau đó ta lập tức trở về, có loại sự tình này, ngươi còn dám chạy loạn khắp nơi hay sao? Không phải ngươi nói muốn kiềm chế một chút sao?"

La Khang An nói:

"Không chạy loạn khắp nơi, nhận biết ngươi lâu như vậy rồi, ta vẫn chưa gặp qua thúc thúc kia của ngươi đâu, vừa hay đi bái kiến."

Lâm Uyên lười nhác nói thêm, trực tiếp rời đi, La Khang An nghênh ngang đi ở phía sau.

Hai người bước tới phòng trợ lý về sau, La Khang An có chút buồn bực, thật đúng là tới gặp hội trưởng? Y không tiện đi vào cùng, đành phải chờ ở bên ngoài.

Nhưng mà Tần Nghi bên này tạm thời cũng không cần Lâm Uyên quét dọn, Bạch Linh Lung trực tiếp để cho hắn trở về.

Xảy ra chuyện tối ngày hôm qua, Tần Nghi còn rất nhiều việc phải xử lý, làm gì còn có tâm tư chơi tình yêu nhỏ với Lâm Uyên.

Lâm Uyên vốn có việc muốn tìm Tần Nghi nói chuyện, nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ cũng không vội vã, vẫn là chờ thái độ Quan Tiểu Thanh bày ra rồi nói sau.

Nhìn thấy Lâm Uyên rất nhanh lại đi ra, La Khang An vui vẻ hẳn lên, cho là mình thiếu chút nữa lại bị Lâm Uyên lừa gạt, may mắn mình không có rời đi.

Hai người tan làm, Lâm Uyên cưỡi con lừa nhỏ của mình trên đường hóng mát, La Khang An lái xe theo ở phía sau.

Trên đường, Lâm Uyên thỉnh thoảng quay đầu, thậm chí suy nghĩ trên đường chỗ nào có thể giải quyết La Khang An, tên khốn này vừa chết, sự việc Tần thị tham gia đấu thầu có khả năng chìm xuống đáy, nói không chừng còn an toàn hơn.

Tưởng tượng về sau, hắn giết tên này thì Tần Nghi hẳn là sẽ không tuỳ tiện bỏ qua, có khả năng lại tìm những người khác.

Hai người một trước một sau đến Nhất Lưu quán, La Khang An xuống xe đóng sập cửa lại, chậc chậc nói:

"Ngươi hiện đang ở nơi này à?"

Lâm Uyên không để ý tới y, đẩy ra cửa viện, cưỡi con lừa nhỏ tiến vào trong, La Khang An đi theo không xin phép.

Trong viện có hai người ngồi, Trương Liệt Thần và Quan Tiểu Bạch, hai người có quen nhau, Quan Tiểu Bạch lấy cớ đến nhìn hắn, thực tế là đến chạm mặt với Lâm Uyên, đồng thời cũng là được gọi tới bởi Lâm Uyên.

Có việc làm, tự nhiên không thích tên khốn nào đó mày dạn gia hỏa đi theo.

La Khang An xác nhận Trương Liệt Thần chính là thúc thúc từng được nói của Lâm Uyên về sau, lập tức hòa thành một nhà với Trương Liệt Thần, Quan Tiểu Bạch dưới sự ra hiệu của Lâm Uyên nên không để ý tới La Khang An.

Lâm Uyên mang theo Quan Tiểu Bạch đi đến trong góc, thấp giọng hỏi thăm tình huống một nhà ba miệng bị bắt.

Quan Tiểu Bạch bảo hắn yên tâm, không có nói gì gây bất lợi cho hắn, về phần mẹ con Đào Hoa biết cũng không nhiều, cho nên chẳng nói được gì cả.

Lâm Uyên đoán chừng cũng là như thế, cái quan tâm chính là một chuyện khác, hỏi:

"Đã khuyên Tiểu Thanh chưa?"

Quan Tiểu Bạch thật bất đắc dĩ, nói:

"Khuyên rồi, vừa hay mượn việc này khuyên nhủ, nào ngờ nha đầu này ngược lại cho rằng đây chính là thời điểm biểu hiện trung thành với Tần thị, nói cái gì cho dù có nguy hiểm thì cũng phải cùng chung hoạn nạn với Tần thị..."

Lặp lại lời nói dõng dạc của Quan Tiểu Thanh một chút.

Còn có Đào Hoa, tán thành quyết định của nữ nhi, cho rằng bọn người Tần Nghi đều được thả, còn có thể xảy ra chuyện gì.

Lâm Uyên có thể nói cái gì, chỉ có thể để cho Quan Tiểu Bạch mau chóng tìm cơ hội khuyên nhủ khác.

Quan Tiểu Bạch thở dài, nhẹ gật đầu, hỏi:

"Đúng rồi, ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì."

Lâm Uyên lắc đầu, sự tình tuy là do hắn làm nhưng cũng không phải bồng bột ra tay.

Hắn dám giết Triệu Nguyên Thần là bởi vì biết sự việc đấu thầu Cự Linh Thần, nếu như Tần thị long tranh hổ đấu với Phan thị và Chu thị, chỉ cần không phải nhằm vào Lâm Uyên, giết thế nào cũng khó khăn điều tra đến trên đầu của hắn.

Về phần điều tra góc gác của hắn, cũng tiện làm màn che, từ chuyện mình bị bắt, nên thổ lộ đều đã thổ lộ, sự việc đều đã nằm trong tay thành vệ, có sẵn đồ vật trong tay thành vệ, cũng không phải cái gì bí mật cao độ, Phan Lăng Vân nghĩ biện pháp một chút hẳn là có thể cầm tới.

Mặc dù phương thức làm việc của hắn tương đối thẳng thắn, thế nhưng quá trình và tiến độ cũng có cân nhắc của chính hắn.

Sau khi trao đổi xong, Quan Tiểu Bạch lên tiếng chào hỏi với Trương Liệt Thần, nói:

"Thần thúc, ta còn có việc trong cửa hàng, đi trước, sau này có rảnh lại đến nhìn ngài."

Quan Tiểu Bạch cũng là từ nhỏ nhận biết Trương Liệt Thần, thời niên thiếu chơi cùng một chỗ với Lâm Uyên, đồng thời thường xuyên chạy đến Nhất Lưu quán, về sau Lâm Uyên không ở, cho nên ít tới.

"Đến chơi thường xuyên."

Trương Liệt Thần phất tay cười, nhìn một chút đồ vật trưng bày bên người, Quan Tiểu Bạch tiện thể đưa tới lễ vật thăm viếng, gã cảm thấy thật cao hứng.

Nhưng mà La Khang An không có ý định rời đi, xảy ra loại chuyện này, y cũng không dám tùy tiện chạy xông chạy xáo khắp nơi, không thể ra ngoài chơi đùa, lại còn lật mặt với Gia Cát Man, trong lúc nhất thời không còn nơi nào đi, dù sao không có việc gì thì nương nhờ nơi này.

Trương Liệt Thần nhất thời cũng không có cái gì chiêu đãi, đồng thời không có ý định đi mua cái gì chiêu đãi khách nhân, vẫn như cũ, ôm lấy một nồi cháo tỏa hương bốn phía.

Lâm Uyên không quá thèm ăn, lại không muốn nói chuyện với La Khang An, thiếu điều muốn hô “cút”!

Không chỉ là bởi vì chuyện y phụ lòng của Gia Cát Man, mà còn nguyên nhân Ngũ Vi rơi vào kết cục như vậy cũng là do La Khang An, còn có chính là La Khang An khoác lác không biết mệt, quả thực là không biết xấu hổ, Lâm Uyên thực tình chướng mắt loại người này.

Nói một câu trở về phòng tu luyện với Trương Liệt Thần, lập tức bước vào phòng của mình.

La Khang An không quan tâm, không còn chỗ nào đi, chỉ cần có người bồi là được, cho nên trò chuyện một hồi lâu với Trương Liệt Thần.

Cũng không chê chiêu đãi thiếu rượu ngon thức ăn ngon, có cháo là được.

Lâm Uyên khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở trong phòng, ngẫu nhiên nghe được tiếng bla bla từ La Khang An, xem như phục cái miệng vị này, sau khi đến cái miệng đó gần như nói không có điểm dừng, một đại nam nhân lấy ở đâu ra nhiều chuyện nhảm như vậy? Nếu không phải khi làm việc có chút quen thuộc, hắn rất nghi ngờ La Khang An đang có mưu đồ khác.

Trương Liệt Thần thoạt đầu còn cảm thấy náo nhiệt, có người giải buồn, về sau đối mặt với sự líu lo không ngừng La Khang An, kết quả cũng có chút ăn không tiêu, nói quá nhiều!

Mà La Khang An càng là không khách khí chút nào, muốn uống cháo chính mình múc, muốn uống trà tự mình chăm, thấy đồ vật gì chính mình cầm lên nhìn, thật đúng là không xem mình là người ngoài.

Cuối cùng, Trương Liệt Thần đành phải thỉnh thoảng nhìn xem sắc trời, thỉnh thoảng ngáp ngắn ngáp dài, hy vọng đối phương tự giác một chút.

La Khang An nhìn ra đối phương có vẻ như mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, còn chưa đến mức một chút việc cũng đều không hiểu, đành phải cáo từ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play