Thấy Tống Đan Đan nhìn mình, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát đều lộ rõ vẻ lúng túng. Thẩm Ngôn là chồng của các nàng, việc này không phải là giả, nhưng vấn đề là các nàng cũng chỉ mới gặp lại hắn gần đây, tính cách còn chưa rành nữa là biết hắn có sở trường nghệ thuật gì.

Thứ duy nhất ba người bọn họ biết rõ, ấy chính là Thẩm Ngôn nấu nướng cực giỏi.

Nhưng việc này hiển nhiên không thể coi là một tiết mục dùng để lên sân khấu biểu diễn, cũng không thể phát sóng cảnh Thẩm Ngôn xắn tay áo, trổ tài nấu cơm cho người xem mà.

"Em có thể biểu diễn ảo thuật." Thẩm Ngôn không để ba cô gái khó xử, tự mình chủ động nói.

Lưu Sư Sư lộ ra vẻ kinh ngạc, cẩn thận hỏi hắn: "Anh còn có thể làm ảo thuật sao?"

Thẩm Ngôn hất cằm: "Đương nhiên rồi, nói cho các cô biết, ở phương diện này tôi chẳng ngán ai cả."

Cổ Lệ Na Trát nghe vậy liền vô cùng hiếu kì, "Vậy sở trường của anh là biến hóa cái gì?"

"Tạo ra được một người sống sờ sờ ở bất kỳ đâu."

"Oa, lợi hại như vậy sao? Đây chính là trình độ ảo thuật cấp bậc hơi bị cao đấy."

"Thật à, anh còn có tài lẻ này thiệt hả?"

Không chỉ Đông Lỵ Á các nàng tỏ ra ngạc nhiên mà Tống Tổ Nhi bên này cũng là một bộ dáng: Thẩm ca, anh thật lợi hại!

Thẩm Ngôn lắc đầu, nói: "Cũng đơn giản ấy mà, không có gì to tát, nam nhân đều am hiểu cái này."

"Tiểu tử thúi!" Tống Đan Đan ráng nín nhịn, cuối cùng nhẫn không được, vẫn là phì cười thành tiếng, cô đưa tay ra đánh nhẹ lên cánh tay Thẩm Ngôn một cái.

Nhạc Vân Bằng cũng phá ra cười lớn, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.

Thế nhưng Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát cùng Tống Tổ Nhi bên này thì vẫn ngơ ngác không hiểu, không rõ rốt cuộc câu trả lời của Thẩm Ngôn có gì mà khiến hai người kia cười hỉ hả như thế.

Mà người xem trên mạng thì hiển nhiên đều đã thành tinh, không ngây thơ như bốn cô nương kia, ý nghĩa câu đùa của Thẩm Ngôn là gì, bọn họ vừa nghe liền hiểu rõ. Vì thế bình luận lập tức không ngớt hiện lên:

"Tui bất lực rồi nha, Thẩm lão sư đang yên đang lành cứ đột ngột bẻ lái hoài à, mặc dù tui có vé thành viên, không lo mất tiền, nhưng mà tui say xe nặng a a a a."

"Động một chút lại bẻ lái, Thẩm lão sư à, xin hỏi tiết tháo (1) của ngài vứt đi đâu rồi?"

"Ha ha ha ha ha ha, cười chết tui rồi, các cô các cậu mau xem vẻ mặt của Đông Lỵ Á bọn họ kia? Hình như vẫn chưa hiểu gì đúng không? Đúng là ngốc quá!"

"Thì ra Thẩm lão sư lại là người đồng đạo với tại hạ, tại hạ bất tài, nhưng vẫn thừa sức có thể biến hóa ra một người."

"Biến ra một người thì đã là gì, cho tại hạ đủ ‘đối tác’ xem, tại hạ có thể biến ra cả một dân tộc luôn đây này."

"Rất thích xem Thẩm lão sư chững chạc đàng hoàng mà lại nói những lời vô sỉ hí hí."

“..."

Phân chia công việc xong, bảy thành viên liền tách ra để chuẩn bị cho tiết mục của mình. Bốn cô nàng trẻ tuổi kia thì lo thống nhất vũ đạo; Nhạc Vân Bằng cùng Tống Đan Đan dợt trước thử những gì lát nữa định nói; Thẩm Ngôn thì đi tìm một nhân viên công tác, nhờ cậu ta hỗ trợ mình đi ra bên ngoài mua đạo cụ.

Bài poker, nhựa cao su, mảnh dây câu...

Muốn biểu diễn ảo thuật thì nhất định phải có đạo cụ, tiết mục càng phức tạp, càng có quy mô hoành tráng, thì đạo cụ theo đó cũng cần phải chuẩn bị rất nhiều. Bất kỳ nhà ảo thuật gia nào cũng đều là như thế.

Không có dụng cụ hỗ trợ mà biểu diễn ảo thuật được, thì lúc đấy không nên gọi là ảo thuật gia nữa, mà phải gọi kẻ đó là ma pháp sư rồi.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, ngoài Lôi Gia Âm còn đang ôm lấy máy vi tính nghiên cứu thông tin cho chuyến đi du lịch sắp tới, thì những người còn lại đều đang lũ lượt kéo nhau ra hậu trường đằng sau rạp hát.

"Thật có lỗi, thật có lỗi, đã để các bạn phải đợi lâu rồi!"

Đông Lỵ Á cầm micro tự tin đi lên sân khấu, hôm nay nàng sẽ đảm nhiệm vai trò MC cho buổi biểu diễn ngẫu hứng này.

Người xem bên dưới rất biết giữ mặt mũi cho nhà đài, hầu hết bọn họ là sinh viên do tổ tiết mục tìm đến từ trường đại học gần đó. Đều là người trẻ tuổi, thế nên may mắn gặp được ngôi sao lớn như Đông Lỵ Á, mọi người liền vô cùng nhiệt tình reo hò đáp lại lời nàng, tạo ra hiệu ứng cực tốt cho bên quay phim.

Địch Lỵ Á lại nói thêm vài câu chào hỏi xã giao, sau đó mới tiến vào chủ đề chính, giới thiệu tiết mục đầu tiên là tiết mục biểu diễn vũ đạo của bốn cô gái.

Thẩm Ngôn sẽ biểu diễn ảo thuật tiếp sau đó, cuối cùng là tiểu phẩm hài kịch của Nhạc Vân Bằng cùng Tống Đan Đan đảm nhiệm vai trò áp trục. (2)

- ------

(1) Tiết tháo (节操): Tiết tháo là quan niệm làm người, là sự tự trọng, sự tu dưỡng đạo đức và nhân cách cao thượng, là chí khí cương trực và không chịu khuất phục trước những cám dỗ tiêu cực… mà cổ nhân xưa nay vô cùng coi trọng.

(2) Áp trục (壓軸): màn biểu diễn kết thúc chương trình.

Nếu như bạn nào hay xem mấy chương trình giải trí hoặc show thời trang thì chắc biết chuyện này nè. Thường thì nghệ sĩ sẽ tranh nhau vai trò áp trục hay nói rõ hơn là tranh nhau diễn tiết mục cuối cùng. Bởi vì người được diễn cuối đồng nghĩa với việc nghệ sĩ đó là nghệ sĩ được ban tổ chức coi trọng nhất (chưa hẳn đã là nghệ sĩ lớn tuổi nhất hay có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề nhất), có lượng fan đông đảo hùng hậu nhất (cho nên mới phải sắp xếp diễn cuối để kéo khán giả ở lại chờ tới cuối chương trình). Tóm gọn lại là diễn cuối cùng sẽ chứng minh được địa vị của mình, ngoài vị trí cuối cùng thì vị trí đầu tiên mở màn cũng khá quan trọng (nhưng vẫn không quan trọng bằng người biểu diễn cuối) thế nên rất nhiều nghệ sĩ sẽ tranh giành vị trí áp trục.

- --

[J4F] Thẩm lão sư: Tiết tháo là cái giề, có ăn được không? Không được thì anh đây không quan tâm!!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play