Sức lực của Cổ Lệ Na Trát so với Thẩm Ngôn hiển nhiên không đáng giá nhắc tới, hắn đã chăm chỉ Luyện Khí mỗi ngày, cứ thế liên tục suốt một tháng qua, thể chất và khí lực hiện giờ không biết rõ đã tăng lên gấp bao nhiêu lần so với khi trước.

Lại thêm sở hữu kỹ năng vật lộn cấp tông sư khiến Thẩm Ngôn không cần ra quá nhiều sức, chỉ theo bản năng bóp chặt lấy cánh tay rồi kéo mạnh Cổ Lệ Na Trát ngược về, kiềm chế sự giãy giụa của nàng trong lồng ngực mình.

"Tôi không biết rõ cô đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không biết phải nói như thế nào hay làm gì để an ủi cô. Nhưng hiện giờ tôi đang ở đây, vậy tôi nhất định sẽ không trơ mắt nhìn cô mạo hiểm để rồi xảy ra chuyện gì, đây là ranh giới cuối cùng của tôi, cho nên xem như mạo phạm cô rồi."

Thẩm Ngôn nắm chặt cổ tay Cổ Lệ Na Trát, thái độ rất nghiêm túc. Hắn không phải là kẻ có tâm thánh mẫu gì hết, cũng không có tâm tư xen vào việc của người khác, hiện tại muốn quản chẳng qua chỉ vì vừa rồi hai người đã ngồi cùng trên một chiếc xe một đoạn đường dài, nếu nàng ta bị gì ngay trước mắt hắn, Thẩm Ngôn cũng không thể giả vờ như chẳng thấy gì được.

"Lên xe... Mau lên xe!"

Cổ Lệ Na Trát nhanh chóng giãy người ra khỏi lồng ngực Thẩm Ngôn, thái độ gấp gáp, trong miệng liên tục thúc giục.

"Cái gì?" Thẩm Ngôn không nghe rõ.

"Mau lên xe!"

Cổ Lệ Na Trát đột nhiên dùng sức đẩy Thẩm Ngôn tới cửa xe, Thẩm Ngôn sợ làm nàng bị thương vì thế thu lại sức lực, nương theo lực đẩy của nàng ngồi phịch xuống ghế lái phụ.

Thế nhưng không nghĩ tới, Cổ Lệ Na Trát cũng theo hắn leo lên trên.

Khoảng trống chỗ ngồi bên ghế lái phụ của xe BMW không quá chật hẹp, nhưng hai người trưởng thành mà dồn vô một chỗ thì hiển nhiên chật chội vô cùng. Cổ Lệ Na Trát mặc kệ, trực tiếp ngồi lên đùi hắn. Trước vẻ mặt sững sờ cùng khó hiểu của Thẩm Ngôn, nàng gắt gao ôm lấy cổ hắn.

"Cô đây là..."

Thẩm Ngôn giơ tay ráng đẩy thân thể Na Trát ra, thế nhưng lời còn chưa dứt thì đã lập tức khựng lại.

Bởi vì hắn nghe được mấy tiếng xuỵt xuỵt nước chảy, ngay sau đó, Thẩm Ngôn liền cảm giác được đũng quần mình ướt sũng rồi.

Bên tai còn truyền đến âm thanh thở dài đầy nhẹ nhõm của cô nàng trước mắt..

Hết thảy đã rõ ràng.

Thì ra sự nóng nảy, gấp gáp trước đó của nàng ta chỉ đơn thuần là bị nghẹn nước tiểu.

Mà bây giờ...

"Cô gái, cô quá đáng rồi đấy!" Thẩm Ngôn tức đến phát điên, thế nhưng không thể làm gì khác, cũng đâu thể đánh con gái được, hắn hít mạnh một hơi, khó chịu nhúc nhích trên ghế.

"Anh... Anh mau đóng cửa xe lại đi."

Cổ Lệ Na Trát sau khi ‘giải quyết’ chuyện đại sự xong lập tức hóa thân thành đà điểu, khuôn mặt nhỏ chôn ở trên bờ vai Thẩm Ngôn, một bộ dáng không còn mặt mũi gặp người nào nữa.

Thẩm Ngôn thở dài một hơi, với tay đóng cửa xe lại.

Trong xe lâm vào trầm mặc, bầu không khí thì xấu hổ vô cùng.

"Cô có thể xuống xe được chưa, hoặc ít nhất cũng đừng ngồi lên chân tôi nữa." Trầm mặc một lúc, cuối cùng Thẩm Ngôn nhịn không được, trực tiếp mở miệng.

Cổ Lệ Na Trát không nhúc nhích, cũng không đáp lại. Hồi lâu sau, đợi tới khi Thẩm Ngôn lần nữa thúc giục, nàng mới ngồi thẳng người dậy, gương mặt đỏ bừng, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn, cố gắng giải thích: "Con người đều có ba việc gấp, anh biết rõ đi."

Thẩm Ngôn gật đầu.

Cổ Lệ Na Trát ngập ngừng nói tiếp: "Lúc tôi đi đón anh, ở sân bay đợi hơn nửa ngày, sợ bị người ta nhận ra cho nên không dám đi toilet, sau đó thì nhịn mãi từ đó về đây, tôi đã cố phóng xe về nhanh lắm rồi, nào ngờ xui xẻo bị kẹt xe, anh nói xem tôi còn có thể làm sao được nữa?"

Thẩm Ngôn lại gật đầu, bình tĩnh đáp: "Có thể hiểu được!"

Thật sự là hắn có thể hiểu được, chuyện này đối với Cổ Lệ Na Trát mà nói, thật sự là rất khó xử và xấu hổ.

Xui xẻo gặp phải trận kẹt xe nghiêm trọng như vậy, hơn nữa tuyến đường này là vừa ra khỏi cao tốc, thuộc tuyến đường vắng người, muốn đi tìm một nhà dân để đi nhờ cũng không có. Nếu như là nam nhân thì quá dễ xử rồi, cứ trực tiếp ‘đổ nước’ ngay tại ven đường cũng chẳng sao, người bên ngoài chẳng ai thèm nhìn, mà có nhìn cũng không rơi được khối thịt nào, chẳng việc gì phải bận tâm.

Nhưng nữ nhân thì lại không thể thoải mái như vậy được, nhất là Na Trát còn là người của công chúng, không có khả năng tùy tiện làm ra hành vi ‘rải nước’ bừa bãi ở ngoài đường, ngay trước mặt mọi người như thế.

Nếu như trên xe chỉ có một mình nàng còn đỡ, cùng lắm cứ giải quyết ngay trong xe là được, nào về nhà rồi tự mình rửa xe là xong.

Thế nhưng tình huống thực tế là Thẩm Ngôn - một người đàn ông còn sống sờ sờ đang ngồi ngay trên xe, Na Trát đương nhiên không thể hành động như vậy được.

Cho nên nàng chỉ có thể một mực kìm nén, nhưng loại sự tình này cũng không thể chỉ dựa vào ý chí nghị lực là nhịn qua nổi.

Cho nên mới nói con người sống trên đời đều có ba việc gấp.

Đoán chừng nàng cũng là do nín tới hết chịu nổi rồi, cho nên mới có cử động điên cuồng muốn nhảy xuống hàng rào ban nãy.

"Tạ ơn anh!"

Nghe Thẩm Ngôn nói mình có thể hiểu được, hơn nữa thấy biểu tình của Thẩm Ngôn đã bình thường trở lại, điều này khiến Cổ Lệ Na Trát nhẹ nhõm không ít, loại cảm giác xấu hổ đến nỗi muốn đập đầu chết đi mới rồi cũng đã phai nhạt ít nhiều.

"Tôi xin lỗi, nhất định tôi sẽ bồi thường, đợi về nhà tôi sẽ tặng anh hai kiện... À không, không, tôi tặng anh mười bộ quần áo mới nhé? Tùy anh chọn, nhãn hiệu gì cũng được hết, vậy có được không?"

Thẩm Ngôn lắc đầu, nói: "Không cần, cô đi xuống trước đi."

Cổ Lệ Na Trát lại sốt ruột lên, nàng bắt lấy bả vai Thẩm Ngôn, sốt sắng nói: "Anh từ chối nghĩa là anh vẫn không có ý định tha thứ cho tôi, Thẩm Ngôn, anh đồng ý đi mà, có được hay không?"

Thẩm Ngôn có chút bất đắc dĩ, nói: "Được rồi được rồi, tôi tha thứ cho cô được chưa đại tỷ? Bây giờ thì xuống được chưa? Tôi là nam nhân bình thường, cô bây giờ có khác gì đang khiêu chiến đạo đức và sức chịu đựng của tôi đâu, cô giải quyết xong rồi, nhưng giờ tới lượt tôi khó khăn đây."

Cổ Lệ Na Trát ngẩn người ra, thẳng đến khi cảm nhận được sự tồn tại của vật nhỏ kia thì mới kịp phản ứng, nàng hậu tri hậu giác đỏ bừng mặt, vội vàng xoay người trèo qua ghế lái bên kia.

Thẩm Ngôn nhích nhích người ra khỏi cái ghế ẩm ướt, quần lót bị ẩm dính chặt vào cơ thể khiến hắn rất khó chịu, dáng vẻ trông còn chật vật hơn kẻ gây họa là Cổ Lệ Na Trát.

"Tôi… anh có thể giữ bí mật chuyện này cho tôi được không, tôi vĩnh viễn cũng không muốn thêm bất kỳ ai khác biết, có điều kiện gì thì anh cứ nói đi."

Cổ Lệ Na Trát không dám liếc nhìn Thẩm Ngôn, nhỏ giọng nói.

Thẩm Ngôn bình tĩnh đáp: "Người sống một đời, ai mà chẳng có thời điểm gặp phải chuyện quẫn bách? Cô không cần để ở trong lòng, tôi sẽ không nói cũng không cần cô đáp lại điều kiện gì cả."

Cổ Lệ Na Trát trầm mặc một hồi, sau đó mới lí nhí nói tiếng cám ơn.

Xe của bọn họ vẫn còn đang bị kẹt giữa vòng vây ô tô xung quanh, bất quá bầu không khí trong xe đã khác hẳn, không còn nặng nề im ắng như trước đó nữa.

Dù sao thì hai người cũng coi như vừa đồng cam cộng khổ qua một ‘tai nạn’ nho nhỏ, hơn nữa còn có bí mật riêng với nhau.

Đương nhiên, chủ đề trên trời dưới đất gì cũng có thể nói, riêng chuyện vừa rồi thì cả hai đều ăn ý không nhắc tới. Cứ việc quần lót của cả hai người đều đang ẩm ướt vô cùng khó chịu, thế nhưng bọn họ đều lựa chọn bỏ qua, cố gắng không nhìn tới nó.

Đây là vấn đề mặt mũi của đại mỹ nữ, nhắc tới sẽ rất xấu hổ.

- ---

Ba việc gấp của con người là gì, có ai biết không nào =)))))))))))))

- ---

Chương sau: Có Phần Của Tôi Không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play