Thẩm Ngôn quay đầu sang xem thử, liền thấy Lưu Sư Sư đang nằm đối mặt với mình. Cô nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng bờ mi rung rung và hô hấp không đều đã bán đứng việc Sư Sư chỉ đang giả vờ ngủ.

Thẩm Ngôn để yên một lát, sau đó ngón tay cái nhẹ nhàng lướt khẽ trên mu bàn tay của đối phương, định bụng gỡ tay mình ra.

Nào ngờ tay hắn còn chưa thoát khỏi thì một cái chân trần đột ngột vắt ngang lên đùi hắn.

"Bốp ~!"

Lần này Thẩm Ngôn không thèm giữ mặt mũi nữa, trực tiếp giơ tay đánh cái bốp vào bắp chân của nàng ta, Cổ Lệ Na Trát liền hừ một tiếng, hờn dỗi xoay người đi.

Đông Lỵ Á không có cơ hội nằm cạnh Thẩm Ngôn như đêm trước, hai vị trí bên người hắn đã sớm bị Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát ‘lơ đãng" chiếm mất, nàng ngủ ở ngoài cùng bên trái giường.

Giờ phút này nghe được âm thanh bàn tay đánh vào da thịt vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, nàng lập tức chống người nhổm lên hóng chuyện, hiện tại đối với loại thanh âm này, không hiểu sao nàng thấy rất mẫn cảm.

Nhìn thấy không có chuyện gì quá đáng phát sinh, bấy giờ nàng mới yên lòng lại, nhưng nằm xuống hồi lâu rồi mà vẫn ngủ không yên, Đông Lỵ Á trằn trọc một lúc, cuối cùng quyết định nhổm người dậy lần nữa, lần này nàng hỏi thẳng Thẩm Ngôn, "Lúc anh còn ở Hoành Điếm, anh cũng thường xuyên massage cho Mật Mật và Nhiệt Ba sao?"

Thẩm Ngôn nghe vậy liền nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của hai cô vợ yêu kiều kia, khóe miệng không tự chủ được lộ ra tiếu dung, "Ừm, hai nàng ấy quay phim rất vất vả, nhất là Mật Mật, phải mang một đống đồ trang sức, tóc giả và quần áo trên người, có khi bọn chúng cộng lại cũng phải nặng đến mười, mười lăm ký đấy. Nhất là đống trâm cài và bộ tóc giả nặng trịch kia cực kỳ nguy hại tới phần cổ, thế nên Mật Mật hay than đau vai lắm. Nhiệt Ba thì còn đỡ, nàng ấy cực kỳ tham ăn, mặc dù nhìn chẳng mập chút nào, nhưng cơ thể xác thực là tốt hơn Mật Mật một chút, hơn nữa nàng ấy cũng vận động nhiều, mỗi ngày đều tăng động chạy tới chạy lui tham gia náo nhiệt, thôi thì coi như cũng giúp cơ thể không bị ì."

“....."

Cái gì?

Thật là quá đáng!

Không chỉ mình Đông Lỵ Á, mà từ lúc nàng ấy cất tiếng hỏi, hai người Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát cũng hồi hộp, âm thầm lắng nghe câu trả lời của Thẩm Ngôn. Kết quả thà không nghe còn đỡ, nghe xong trong lòng lập tức dâng trào ngũ vị tạp trần. Vừa thấy chua xót, vừa thấy tức giận, hơn nữa còn thấy hâm mộ, thấy ghen tị, đã vậy cảm giác không công bằng cứ ập tới, khiến các nàng cảm thấy luống cuống hết cả tay chân.

Các nàng đều là vợ của hắn, đều xuất giá cùng một ngày, vì cái gì mà Thẩm Ngôn lại đối xử chênh lệch giữa mấy người bọn họ như thế?

Không nói đến việc hắn quan tâm và vẫn luôn chăm sóc cho hai cô bạn mình nhiều như thế nào, mà chỉ tính riêng cái danh xưng thôi kìa, cớ sao mỗi khi gọi Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, Thẩm Ngôn toàn gọi tên thân mật? Sao không gọi đầy đủ họ tên như hắn vẫn gọi các nàng? Đã vậy bình thường hắn khá kiệm lời, nhưng nhắc tới bọn họ thì Thẩm Ngôn nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng điệu còn rõ ôn nhu, nghe ra cả sự cưng chiều và sủng nịch trong đó?

Một cỗ dấm chua trong lòng ba cô gái tràn ứa ra. Trên đời này, đáng sợ nhất chính là sự so sánh, không có so sánh, thế giới có thể ít đi rất nhiều mâu thuẫn.

Bởi vì chỉ có so sánh thì mới nhận ra được chênh lệch, nhận ra được khoảng cách, mà đã thấy bản thân hơn kém đối phương, tự nhiên là sẽ có ganh đua.

Cổ Lệ Na Trát nâng chân lên, thật muốn mạnh mẽ đạp Thẩm Ngôn một cước. Đáng đời hắn, ai bảo hắn bất công, ai bảo hắn làm chồng mà thiên vị, phân biệt đối xử. Hừ, đá chết tên quỷ hẹp hòi nhà anh.

Chỉ là…

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cứ nhìn tới nét mặt nghiêm túc của Thẩm Ngôn thì nàng lại thấy có chút sợ hãi, đến cùng vẫn là không dám làm, thế nhưng không làm gì hết thì nàng không xả được cơn tức giận này, thế là nàng bèn giận cá chém thớt, xoay người lại trừng Đông Lỵ Á một cái, gắt gỏng nói: "Mấy giờ rồi mà cậu còn làm ồn, có để yên cho người khác ngủ được không?"

Đông Lỵ Á không trả lời, thật sự là nàng không có tâm tư phản ứng thái độ gây sự vô lý của Cổ Lệ Na Trát, nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen như mực, trong lòng vẫn luôn một mực suy nghĩ, rốt cuộc là nàng kém hơn Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba ở chỗ nào?

Tướng mạo? Cái này hẳn là không có thua kém đi, mặc dù nàng không dám vỗ ngực hô hào là mình xinh đẹp hơn hai cô bạn mình gấp chục lần, nhưng ít nhiều gì thì cũng phải là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Vóc dáng? Quả thật là nàng thấp hơn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, nhưng dáng người của nàng rất bình thường, đâu có bao giờ bị ai chê là lùn, vả lại nàng cũng cao bằng Dương Mật mà.

Hơn nữa dáng dấp nàng có da có thịt hơn hẳn Nhiệt Ba, cô ấy là kiểu người mình hạc xương mai, thế nên vòng một hay vòng ba gì thì nàng cũng ăn đứt đối phương. Tuy Dương Mật ngực khá lớn, nhưng mông thì nhỏ. Ngực nàng có thể không bằng, nhưng mông chắc chắn là tròn trịa hơn nhiều. Mà so sánh như vậy thì kể ra cũng được coi là ngang hàng.

Tính cách ư? Tính cách của hai cậu ấy thì có gì đặc biệt, có điểm nào đáng để được gọi là đặc sắc à?

Đông Lỵ Á bĩu môi, so mặt nào nàng cũng thấy không phục. Nhưng tới đây nàng lại bế tắc, nếu đã không thua kém vậy rốt cuộc vì sao Thẩm Ngôn lại coi trọng hai cô bạn của nàng hơn? Bọn họ có điểm gì nổi trội hơn sao?

Đông Lỵ Á suy tư thật lâu, trăm mối vẫn không có cách nào giải, cuối cùng nàng quyết định, thôi thì trong nay mai phải tìm một cơ hội nào tránh ống kính ra, sau đó gọi điện thoại cho hai người kia mới được, thứ nhất là thăm dò tình hình, thứ hai là để xem thái độ của bọn họ đối với Thẩm Ngôn như thế nào.

Nàng vẫn chưa quên, trước đây lúc buôn dưa lê với nhau, Nhiệt Ba từng khẳng định chắc nịch rằng chắc chắn Thẩm Ngôn có tình cảm với Dương Mật, chẳng phải lần đó hắn nháo mâu thuẫn với Lý Thanh Phong chỉ vì y thích Mật Mật còn gì?

Hừm, nghĩ lại rồi, vậy thì không thể gọi cho Dương Mật được, cô nàng này IQ cực cao, mà EQ cũng cao không kém, cực kỳ tinh ranh và nhạy cảm, chỉ cần hơi chút sơ ý là lộ ra cảm xúc khó tả mà Đông Lỵ Á dành cho Thẩm Ngôn ngay, ai chứ Dương Mật thì Đông Lỵ Á tin chắc là mình không giấu giếm được đối phương.

Thế nhưng gọi cho Địch Lệ Nhiệt Ba thì được. Nha đầu này mặc dù cũng rất khôn khéo khi đối diện truyền thông, nhưng thật ra ai quen thân đều biết, cô nàng thuộc kiểu người ruột để ngoài da, trong lòng không giấu nổi tâm sự, hơn nữa tính cách cũng tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết. Uhm, đúng rồi, chính là cậu ta, khai thác thông tin từ chỗ cậu ta chắc chắn là ổn.

Địch Lỵ Á nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra tia cười mỉm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play