Thẩm Ngôn không thích bị người ta lừa gạt, mà nói ngay ra thì trên đời này cũng chẳng có ai là thích bị người khác lừa gạt.

Thế nhưng sự tình buổi sáng, Thẩm Ngôn cũng không lấy gì làm tức giận.

Ban đầu dĩ nhiên hắn có chút không vui, nhưng bình tĩnh mà xem xét lại thì Đông Lỵ Á như vậy cũng không tính là lừa gạt, nói là nũng nịu, nhõng nhẽo ngược lại còn thích hợp hơn.

Thật giống như tiểu hài tử cố ý giả bệnh nhằm thu hút sự chú ý và quan tâm của cha mẹ vậy, sẽ không ai nỡ đi giận dỗi đứa trẻ đó làm gì.

"Nằm xuống đi!" Thẩm Ngôn tách hai tay của Đông Lỵ Á đang bám víu trên cổ mình xuống, nhẹ giọng nói với nàng.

"Ừm!" Đông Lỵ Á vui vẻ, cười hì hì thành tiếng, sau đó vội hất dép lê, nện bước trắng nõn lên giường lớn, đàng hoàng nằm thẳng xuống.

Thẩm Ngôn ngồi xuống bên cạnh nàng, lực tay mạnh nhẹ vừa phải giúp nàng xoa bụng.

Đông Lỵ Á chậm rãi nhắm mắt lại, hít thở đều đặn, dáng vẻ trông rất hưởng thụ.

Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát thấy thế bèn dừng mấy việc trong tay lại, một trái một phải đứng quan sát động tác của Thẩm Ngôn.

"Thẩm lão sư, anh còn biết massage nữa hả?" Nhìn một hồi, Lưu Sư Sư bèn dứt khoát bỏ cái khăn sang một bên, ngồi quỳ dưới chân giường, tò mò hỏi hắn.

Thẩm Ngôn gật đầu.

Lưu Sư Sư trầm ngâm một lúc, sau đó đưa tay ra sau bóp bóp vùng vai gáy của mình, nhíu mày kể lại, "Hai ngày nay vùng cổ sau của tôi đặc biệt khó chịu, xoay qua xoay lại cứ cứng ngắc kiểu gì ấy. Thẩm Ngôn, lát nữa rảnh anh xem thử giúp tôi được không? Thật ra tôi vẫn tự cảm thấy xương cổ mình có vấn đề, cũng không phải đột nhiên liền đau, mà là vẫn hay đau nhức âm ỉ thời gian dài rồi ấy."

Thẩm Ngôn hất cằm, ra hiệu cho Lưu Sư Sư xoay lưng về phía mình, sau đấy hắn dùng cánh tay nhàn rỗi còn lại nắm chặt cần cổ thon mảnh của nàng ấy.

"Thấy đau không?" Thẩm Ngôn miết mạnh ngón tay mấy lần xung quanh gáy cho Lưu Sư Sư quen với lực tay của bản thân, xong xuôi mới ấn lướt lên huyệt Kiên Tỉnh, dừng lại hỏi nàng.

"Ê ẩm lắm, anh đừng có nhấn nữa."

Lưu Sư Sư sợ hãi kêu lên, nàng vội nghiêng người qua một bên, muốn né tránh ngón tay của Thẩm Ngôn, ban nãy hắn ấn xuống thật sự rất đau, hơn nữa không chỉ đau nhói một cái rồi thôi mà là cảm giác ê ẩm dần lan tỏa ra khắp vùng vai gáy của nàng, quả thật khó mà chịu nổi.

Thẩm Ngôn dùng một tay đã đủ sức kéo nàng lại, hắn chuyển tay xuống huyệt Đại Chùy, đoạn lớn tiếng nói: "Ngồi im, đừng có nhúc nhích!

Lưu Sư Sư nghe hắn lớn tiếng như vậy bèn sợ hãi ngồi im, thế nhưng cảm giác đau đớn mà nàng lo ngại ban nãy không hề xuất hiện, ngược lại lần này nàng thấy tốt hơn rất nhiều. Thẩm Ngôn chạm vào một vùng nào đấy sau cổ nàng, chuyên tâm xoa nắn khúc xương gồ lên đó, chỉ một lúc sau, Lưu Sư Sư liền có cảm giác như thể có một dòng điện nhỏ xíu đang chạy rần rần quanh bả vai mình.

Huyệt Đại Chùy vốn nằm ở dưới xương to (đại) ở cổ, có hình dáng giống quả chùy (chùy), vì vậy được gọi là Đại Chùy. Tác dụng của huyệt này rất nhiều, nhưng cần người massage phải biết xoa bóp đúng cách. Nếu làm đúng, nó có thể trị chứng đau nhức cổ gáy, mệt mỏi, sốt rét, cảm cúm, ho, đau sườn, tức ngực, phế quản tiết ứ dịch....

Thẩm Ngôn đang massage chính là để làm giảm thiểu sự căng cứng cổ, giúp phần vai gáy của Lưu Sư Sư bớt mỏi và bớt nặng nề hơn.

"Thẩm Ngôn, xương cổ tôi có vấn đề gì sao?"

"Ừm!"

"Hả? Có thật à?"

Lưu Sư Sư trợn mắt, vội quay đầu lại nhìn Thẩm Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi... Nàng chỉ là nói hươu nói vượn thôi, chủ yếu là do nàng thấy Thẩm Ngôn chỉ quan tâm mỗi Đông Lỵ Á, trong lòng có chút ít hâm mộ, cho nên mới nói đại là vai cổ mình có vấn đề, nào ngờ miệng nàng lại quạ đen như thế.

‘Chao ôi, sao những lúc cần thiết khác thì miệng mình không lợi hại được như vậy?’ Lưu Sư Sư âm thầm khổ não.

"Thế nào, có nghiêm trọng không?" Lưu Sư Sư có chút bận tâm, nàng vẫn còn trẻ mà, nàng cũng không muốn còn chưa già mà đã bệnh tật về xương khớp như vậy đâu. Nàng còn chưa lấy chồng… à không, đã lấy chồng rồi, nhưng bảo bảo vẫn chưa sinh đâu.

"Yên tâm, không phải vấn đề gì lớn!"

Thẩm Ngôn vừa nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Đại Chùy cho nàng, vừa nhỏ giọng giải thích: "Là do thời gian dài cúi đầu chơi điện thoại khiến xương cổ sinh bệnh. Mật Mật và Nhiệt Ba cũng có tật xấu này. Về sau cô để ý thời gian dùng điện thoại một chút, không nên cúi đầu chơi quá lâu. Ít nhất cứ cách mười lăm, hai chục phút lại đứng lên đi tới đi lui, cử động đầu và cổ một chút cho máu huyết thông thuận. Mà cô cũng nên hạn chế cúi đầu, ráng giữ đầu thẳng khi dùng smartphone xíu đi, tốt cho bản thân cô thôi."

Trong lòng Lưu Sư Sư bất giác hẫng một cái, mấy lời dặn dò của Thẩm Ngôn nàng chẳng nghe lọt tai câu nào, toàn bộ sự chú ý của nàng đã bị câu hắn nói "Mật Mật và Nhiệt Ba cũng có tật xấu này” thu hút mất rồi.

Chính xác hơn mà nói, là bị hai chữ Mật Mật khiến nàng tự dưng thấy nôn nao lạ lùng.

Không riêng gì Lưu Sư Sư, mà ngay cả Đông Lỵ Á cùng Cổ Lệ Na Trát đều chú ý tới câu nói mới rồi của Thẩm Ngôn. Giờ phút này cả ba người đều thấy có gì đó rất lạ thường.

Từ bao giờ mà Thẩm Ngôn lại gọi Dương Mật với Địch Lệ Nhiệt Ba bằng cái tên thân mật như thế?

Trong khi các nàng thì sao?

Lưu Sư Sư, Đông Lỵ Á, Cổ Lệ Na Trát.

Mỗi lần Thẩm Ngôn đều gọi đủ hết cả họ tên như này, chứ có bao giờ hắn gọi ba nàng là Sư Sư, Nha Nha, Na Trát đâu.

Cái này hiển nhiên là chênh lệch rất rõ ràng.

Thật tức giận!

Tâm tình của ba cô gái lập tức trở nên khó chịu, cảm giác rất mất mát, cảm giác bị xem thường kiểu gì ấy.

Không phải nói các nàng ghét bỏ hay có thành kiến gì với Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, thậm chí còn ngược lại, chính là bởi vì các nàng có quan hệ rất tốt với hai cô nàng kia, cho nên trong lòng ba người bọn họ mới thấy không thoải mái.

Thật giống như, một cậu bé có thể sẽ thấy ấm ức và tủi thân nếu cha mẹ hay thiên vị và sủng ái cậu anh họ của mình, nhưng làm gì có đứa bé nào sẽ đi ghen ghét hay thậm chí coi anh họ mình là kẻ thâm thù đại hận. Bởi vì nó biết, cha mẹ mình chỉ coi cậu anh kia là cháu, mà cháu thì có thể thoải mái nuông chiều, còn nó thì khác, nó là con trai của họ, nên họ vừa thương lại vừa phải răn dạy. Chung quy, sủng ái thì sủng ái vậy thôi, nhưng nếu có gì xảy ra, người mà cha mẹ yêu thương nhất vẫn là nó. Thế nên anh họ không phải là ‘đối thủ’ mà nó cần e ngại, người nó e ngại là anh chị em ruột thịt của mình kìa.

Trường hợp của bọn họ cũng thế. Nếu như Thẩm Ngôn đối xử tốt với Tống Đan Đan, hay gọi chị ấy là Đan Đan, mấy người Lưu Sư Sư khẳng định sẽ không để chuyện này vào trong lòng, bởi vì Tống Đan Đan đối với các nàng không có sức uy hiếp.

Nhưng Dương Mật và Nhiệt Ba thì lại khác, bọn họ không chỉ là tỉ muội khuê mật của ba nàng, mà còn là người vợ hợp pháp, danh chính ngôn thuận của Thẩm Ngôn.

Đấy mới chính là điều khiến các nàng e ngại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play