Một bữa ăn dê nướng nguyên con, ăn xong thì nhóm người « Hoa Dạng Thiếu Niên » đoàn đều thấy vô cùng hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Bất quá đối với video livestream, cộng đồng mạng đang xem trực tuyến mà nói thì đấy không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.
"Nửa đêm phóng độc, tội lỗi thiên tru."
"Thẩm lão sư à, em là học sinh của anh mà, một chút tình nghĩa anh cũng không chịu làm sao? Livestream mà lại dùng vũ khí sinh hóa kiểu này thì có khác gì anh ép chết người ta hả?"
"Má nó, lão tử đi làm vất vả cả ngày, mới vừa nằm xuống định ngắm các đại mỹ nữ một chút thì nào ngờ các người liền cho tôi xem mấy thứ như thế, đây là muốn lão tử thèm chết có đúng không?"
"Khẳng định là diễn, ăn không ngon chút nào đâu, quả nhiên đều là diễn viên cả."
"Thẩm lão sư, tui vừa tan ca làm nè, bây giờ có thể lên đường lái xe một mạch tới đó luôn, có thể thương tình chừa cho tui một miếng thịt dê nướng được không, nếu không… nếu không… cho tui gặm xương cũng được nữa.”
"Không nghĩ tới thầy Thẩm còn khéo nướng thịt như thế, ước gì trong trường cũng mở thêm một môn dạy nướng thịt ha."
"..."
Cộng đồng mạng liên tục dội bom hai chữ "Muốn ăn" lên đầy màn hình khung chat, thế nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cách màn hình mà tưởng tượng mùi vị của nó mà thôi.
Tống Đan Đan đã sớm cắt ra một phần dê nướng lớn tặng cho nhân viên công tác của tổ tiết mục, phần còn lại tất nhiên đều bị mười mấy người bao gồm nhà Bayaer và các thành viên « Hoa Dạng Thiếu Niên » chia nhau ăn sạch sẽ.
Cơm nước no nê xong, bọn họ liền thỏa mãn đứng lên vận động tay chân cho bớt căng bụng. Một nhóm người thì đem nồi niêu xoong chảo dọn dẹp sạch sẽ, giá đỡ nướng thịt dê cũng dọn vào; một nhóm khác thì lo nhặt củi chất lên thêm trên đám lửa hồng bập bùng, biến đám chạy âm ỉ nho nhỏ ban nãy thành ngọn lửa cao vút, sưởi ấm cho cả đoàn nhân viên xung quanh.
Mọi người lần nữa ngồi xuống, vây quanh lửa trại lại thành vòng tròn, ánh lửa bừng bừng chiếu rọi lên trên mặt mỗi người.
Thẩm Ngôn ngồi chếch qua hướng Bắc, bên trái là Đông Lỵ Á, bên phải là Lưu Sư Sư.
Vừa mới ngồi xuống, Lưu Sư Sư lập tức tựa đầu vào bả vai Thẩm Ngôn. Đông Lỵ Á cùng Thẩm Ngôn câu có câu không trò chuyện một lát, sau đấy cũng mệt mỏi dựa vào người hắn, cánh tay vô ý đặt ở trên đầu gối Thẩm Ngôn.
Một nhà bốn người, chỉ có Cổ Lệ Na Trát là một mình lẻ loi trơ trọi ngồi cạnh bên Đông Lỵ Á. Thấy tình cảnh đó, miệng nhỏ nàng không tự chủ được vểnh lên, thỉnh thoảng lại u oán nhìn về phía Thẩm Ngôn bên kia như đang muốn trách móc hắn.
"Đẹp quá, chị thật sự không nghĩ tới tham gia tiết mục lần này lại có được một chuyến hành trình cùng trải nghiệm đáng nhớ như thế."
Tống Đan Đan ngửa đầu nhìn trời, cảm thán nói: "Không biết bao lâu rồi chị không có cơ hội được nhìn thấy nhiều ngôi sao lấp lánh như vậy."
Lúc này sắc trời đã tối, đêm nay thời tiết rất đẹp, ánh trăng sáng ngời cùng bầu trời đầy sao khiến cả trời đêm lấp lánh vô cùng đẹp mắt.
"Từ lúc chuyển đến Kinh Thành sống, em cũng chưa từng nhìn thấy ánh sao trời tự nhiên như này nữa. Kể chị nghe, lúc còn nhỏ em vẫn thường xuyên leo lên cây ngắm sao, em lớn lên ở nông thôn mà. Hồi đó không có gì để chơi hết, ngay cả TV cũng không có, bình thường toàn là tự mình nghịch đất nghịch cát chơi một mình thôi. Những đêm mùa hạ giống bây giờ là thời điểm em thích nhất, không cần lo học hành gì, đêm đêm ăn cơm xong có thể ra sân chơi với mấy con chó, con mèo, con gà, chạy lăng quăng đuổi tụi nó. Chán chê thì lại chui rúc vào trong lòng mẹ, vừa nghe mẹ kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, vừa được mẹ gãi lung quạt mát cho em."
Nhạc Vân Bằng nằm ngửa, xoa xoa cái bụng béo tròn. Giờ phút này trên mặt anh ta tràn ngập cảm giác vui vẻ xen lẫn nồng đậm hoài niệm cùng hồi ức.
"Chị Đan Đan, anh Tiểu Nhạc, sao nào là Ngưu Lang và sao nào là Chức Nữ vậy?" Tống Tổ Nhi cũng nằm ngửa ra bên cạnh bọn họ, nghe Nhạc Vân Bằng nói tới đây bèn tò mò hỏi.
Tống Đan Đan chỉ tay vào một góc trên trời, khẽ lẩm bẩm: "Là hai ngôi sao kia kìa, em nhìn theo tay chị đi, chính là hai ngôi sao sáng nhất đó."
Mà ở bên kia, Thẩm Ngôn vẫn đang vui vẻ trò chuyện với mấy người nhà Bayaer.
Đúng lúc ấy, anh con trai trưởng của Bayaer đại thúc đột nhiên mở miệng nói với Thẩm Ngôn cái gì đó.
Thẩm Ngôn bèn cười cười lắc đầu.
Đông Lỵ Á thấy vậy liền hiếu kỳ hỏi: "Anh ấy nói gì thế?"
Thẩm Ngôn nói: "Muốn cùng tôi thử thách đụng rượu (1), đây là phương thức người Mông Cổ dùng để biểu đạt lòng nhiệt tình."
- -------
(1) Đụng rượu: Theo mình tìm hiểu thì đây là phương thức ‘thách rượu” của người Mông Cổ, không có ý tranh đấu hơn thua nhau theo nghĩa xấu, mà chỉ đơn thuần là bày tỏ sự thân thiết cũng như muốn thử xem bản lĩnh uống rượu của đối phương lớn tới cỡ nào.
Thường thì họ sẽ bày mấy cái chén không ra, một người (tạm được coi là trọng tài) sẽ lần lượt đổ ra chén của người thi phần rượu bằng nhau (đổ đầy chén), người thi thay phiên uống sạch, ai uống được nhiều chén hơn thì thắng.
Mình đọc thấy có phong tục khá thú vị là có nơi còn uống xong chén nào là đập bể ngay cái chén đó, cuối cùng chồng mảnh sứ vỡ của bên nào cao hơn là bên đấy thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT