“Này!"

Lôi Gia Âm ghé sát vào tai Tống Tổ Nhi đang ngồi cạnh anh ta, thấp giọng hô một tiếng, thành công khiến Tống Tổ Nhi bị dọa giật mình không nhẹ.

"Chuyện gì, chuyện gì vậy anh?" Tống Tổ Nhi mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

"Đó là chồng của người ta, em ngắm đến xuất thần như vậy để làm gì?"

Lôi Gia Âm hiển nhiên đang thấy rất nhàm chán, vì thế bèn quay sang trêu đùa tiểu mỹ nữ nhỏ tuổi nhất trong đội.

"Kia... Vậy thì thế nào, mấy người đó cũng đâu thật sự kết hôn."

Gương mặt xinh đẹp của Tống Tổ Nhi ửng đỏ, nàng nhìn thoáng qua Đông Lỵ Á các nàng đang ngồi cách đó xa xa, thản nhiên nói.

Lôi Gia Âm nghe vậy, hai mắt liền trừng lớn. Má nó, tôi chỉ muốn đùa một câu thôi mà, sao hình như lại hỏi ra bí mật khó lường gì của tiểu cô nương trước mặt rồi vậy.

Cái này... Có chút phá hư không khí hài hòa của đoàn đội rồi đấy!

"Vợ chồng nhà người ta làm sao lại không thật sự kết hôn? Giấy hôn thú cũng đã lãnh cả rồi, thế nào gọi là kết hôn giả nữa?" Lôi Gia Âm hạ thấp giọng, quyết định khuyên bảo Tống Tổ Nhi.

Là một thành viên của cái đoàn đội này, anh ta đương nhiên không hi vọng đang trong quá trình quay tiết mục lại xảy ra mâu thuẫn quá lớn giữa các thành viên, dù là chuyện gì hay là ai gây ra thì cũng như thế, chắc chắn tình huống sẽ rất khó coi, ấy là còn chưa kể sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chung của chương trình.

"Có giấy hôn thú thì làm sao, cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, bọn họ không có tình cảm với nhau thì đấy cũng không thể coi là kết hôn thật được."

"Tiểu tổ tông của tôi ơi, em cũng đâu phải là người trong cuộc, em làm sao biết rõ người ta không có tình cảm với nhau được?"

"Anh kết hôn rồi đúng không?" Tống Tổ Nhi đột nhiên hỏi ngược lại một câu.

Lôi Gia Âm nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó nhanh chóng gật đầu.

Tống Tổ Nhi liền nói: "Vậy em ví dụ nhé, nếu anh với vợ mình cùng đi du lịch chung, cho dù biết là trước máy quay thì cần phải giữ ý tứ, nhưng liệu có thể nào đến ngay cả một chút tiếp xúc thân mật cũng chẳng có không? Không có nắm tay, không có ôm, không có hôn. Vợ chồng bình thường ở cạnh nhau có thể làm như vậy sao?"

Lôi Gia Âm há miệng tính phản đối, nhưng lời ra tới miệng thì lại không nói được nữa, bởi vì anh ta cảm thấy lời của Tống Tổ Nhi cũng có chút đạo lý.

Ngẫm kỹ lại thì đúng là giữa Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á các nàng quả thật hơi xa cách, bảo là giống bạn bè thân thiết còn chưa tới chứ đừng nói là vợ chồng.

Tuy nói đôi bên cũng sẽ đùa giỡn, trêu chọc lẫn nhau. Chẳng hạn ban nãy Thẩm Ngôn còn cõng Cổ Lệ Na Trát trên lưng một đoạn kìa, nhưng so sánh giữa vợ chồng thân mật thì chung quy vẫn kém xa. Ít nhất, anh ta thấy Thẩm Ngôn rất hạn chế chạm vào người ba mỹ nữ kia.

"Có thể... là do người ta khắc chế thôi? Dù sao cũng đang quay tiết mục mà. Cũng không thể làm cho buồn nôn như vậy đi, khẳng định phải chú ý một tí, nếu không sẽ ảnh hưởng tới người xem, ảnh hưởng cả hình ảnh của Lưu Sư Sư các nàng nữa.”

"Nắm tay thì có thể ảnh hưởng cái gì? Không lẽ còn có thể bị xem như phim cấp 3 cấm chiếu chắc?"

Lôi Gia Âm bị nói đến á khẩu, không trả lời được. Anh ta gãi đầu mấy cái, nhăn mặt nói: "Không phải chứ, anh nói thật nhé. Lứa thanh niên thế hệ 10x các em hiện tại đều ghê gớm như vậy sao?"

Tống Tổ Nhi vòng tay ôm chặt cặp đùi đẹp, cái cằm đặt ở trên đầu gối, ánh mắt nhu hòa nhìn Thẩm Ngôn đang loay hoay nướng thịt đằng xa, đoạn nói: "Em thì ghê gớm gì chứ, em ăn ngay nói thật thôi mà, huống hồ chẳng phải trước đây các chị ấy tự mình tuyên bố, bảo là hôn nhân giữa bọn họ vốn chỉ là một hồi hiểu lầm còn gì."

"Cho... Cho nên?"

“Này, anh đừng có cho rằng em yêu thầm Thẩm Ngôn ca nhé. Không tới mức đó đâu.”

"Thật à? Không phải vậy sao?"

Tống Tổ Nhi hít một hơi thật sâu, đoạn nói: "Lão đại ơi, em chỉ là có chút hảo cảm với Thẩm Ngôn mà thôi, hảo cảm ấy, anh hiểu không? Anh thiệt là, đừng bảo nãy giờ anh coi em thành mấy đứa con nít không não bạ đâu thích đấy nhé."

Lôi Gia Âm nghe vậy liền nhẹ nhõm thở phào một hơi, khẩu khí theo bản năng nới lỏng hẳn, không còn căng thẳng như mới rồi nữa, "Cái này thì anh hiểu, nam nhân ưu tú kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được phát ra mị lực, có thời điểm anh cũng khổ não vì chuyện này dữ lắm."

"Ngừng, ngừng, anh đừng có nói nữa, em ói bây giờ!"

"Ha ha, tiểu nha đầu, muốn ăn đòn đúng không?"

"Ha ha, Đan Đan tỷ, cứu mạng!!!"

...

Mùa hè vốn ngày dài hơn đêm, mà ở trên thảo nguyên này thì tựa hồ một ngày càng thêm dài hơn nữa, khả năng là có quan hệ với việc nơi đây không có núi cũng như các tòa nhà cao tầng chọc trời, thế nên tới tận gần tám giờ, mặt trời mới chính thức thu hồi tia nắng cuối cùng.

Con dê béo múp míp kia đã được Thẩm Ngôn nướng chín đều, toàn thân tỏa ra màu vàng óng thơm nức mũi. Thỉnh thoảng sẽ có dầu vừng từ trên thân con dê rơi xuống đống than lửa bên dưới, phát ra mấy tiếng tí tách do lửa cháy cực kỳ vui tai.

Đám người Lôi Gia Âm đã sớm vây thành vòng tròn xung quanh, thoải mái lót bừa một tấm giấy báo rồi ngồi hẳn xuống dưới đất. Trước mặt bày đầy nào là bát đũa, đồ ăn vặt, thùng đá, đồ uống đủ loại.

"Thẩm Ngôn, bao giờ mới có thể ăn, tôi đói lắm rồi." Lưu Sư Sư xụ mặt, vô cùng đáng thương nói với Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn phì cười: "Chờ Bayaer tới đã."

Lôi Gia Âm nói: "Nếu không hay là để anh lái xe đi đón gia đình họ, sợ rằng họ lại không biết chỗ này."

"Không cần, Bayaer đã tới rồi kìa!"

"Đâu?"

Mấy thành viên còn lại vội nhìn theo tay Thẩm Ngôn chỉ, chỉ thấy xa xa có vài người đang cưỡi ngựa, xem phương hướng thì hẳn là đang đi đến bên này.

- -----

Chương sau: Làm Quen Bạn Mới - Một Nhà Bayaer Vô Cùng Hiếu Khách

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play