Cuối cùng Tống Nhiễm mua đầy hai giỏ đồ, tính tiền xong, một tay xách một túi lớn lồng cồng đi về nhà.
Cô không nói cho Lục Mộ Trầm là cô đã về, định cho anh một bất ngờ.
Vừa về nhà, mở hệ thống sưởi trong phòng ra, cởi áo lông, vén tay áo lông lên một cách khí phách, sau đó lập tức lấy toàn bộ mấy thứ câu đối xuân, đèn lồng, đèn màu, bóng bay, bắt đầu kéo đèn màu treo lên tường, thổi bóng bay…..
Trên tường treo đèn màu, trên cửa phòng ngủ có treo một cái đèn lồng nhỏ, tắt hết đèn trên trần nhà đi, căn phòng đủ mọi màu sắc lấp lánh, đèn lồng đỏ rực, cả căn phòng tức khắc liền có không khí của lễ mừng năm mới, một khoảnh khắc vui mừng.
Tống Nhiễm vui vẻ đến mức xoay vòng vòng ở trong phòng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Mọi việc đã xong, chỉ còn thiếu nam chủ nhân
……..
Buổi tối hơn chín giờ, Lục Mộ Trầm vẫn đang bận việc ở phòng thí nghiệm, lưng thẳng tắp ngồi trước dụng cụ thí nghiệm, rất nghiêm túc mà phân tích số liệu.
Anh cứ giống như người làm bằng sắt vậy, vẫn luôn làm việc từ buổi sáng đến bây giờ, nhưng các sinh viên khác không chịu nổi nữa, quay đầu lại thương lượng với Lục Mộ Trầm: “A Mộ, nếu không hôm nay cứ xong trước như vậy đi? Ngày mai là năm mới mà, chắc là giáo sư có thể thông cảm được.”
Vốn dĩ người chính là bị giáo sư Lâm gọi trở về, trong lòng mọi người đều có oán hận.
Toán bộ phòng thí nghiệm, hơn phân nửa đều là nghiên cứu sinh của Công trình y học sinh vật (*). Lục Mộ Trầm là một sinh viên chưa tốt nghiệp, vốn là không có tư cách tham gia hạng mục này, nhưng bởi vì một lần khi anh phát biểu một bài luận văn về máy trị liệu ung thư và nghiên cứu gen đoạt được giải, vừa lúc có phương hướng nhất trí với hạng mục nghiên cứu trước mắt này của giáo sư, lại thêm được giáo sư rất coi trọng, cố ý mời anh tham gia hạng mục cùng, tạm thời anh phụ trách toàn bộ phương diện.
(*) Đây là tên khoa, có thể đúng có thể không, vì không biết nên sẽ để vậy.
Lúc Lục Mộ Trầm còn đang học cấp hai, anh đã rất rõ ràng mình sẽ làm công việc gì trong tương lai, tuy rằng hiện tại khoa chính quy còn chưa tốt nghiệp, nhưng các phương diện chuyên ngành đã đạt đến trình độ, thậm chí còn vượt qua trình độ của đại bộ phận nghiên cứu sinh trong nước.
Tuy rằng đều là các đàn anh đàn chị, nhưng mọi người đều thật lòng tin phục.
Lục Mộ Trầm trả lời nói: “Mọi người về trước đi, em làm xong bản ghi chép tổ số liệu này rồi đi.”
“Đừng mà, cùng nhau đi, hình như bên ngoài tuyết rơi rồi, nếu không thì chúng ta tìm một quán lẩu? Mùa đông năm nay rất lạnh, ăn chút gì nóng hổi, làm ấm người.” Hà Tiêu đứng lên từ trên ghế, đề nghị nói.
“Được đó! Ăn lẩu đi! Đã lâu rồi tôi không ăn lẩu!” Mọi người vừa nghe, tất cả đều vui vẻ mà đồng ý.
Hà Tiêu quay đầu lại nhìn về phía Lục Mộ Trầm, nói: “A Mộ, cùng đi chứ? Khó có khi vợ không ở nhà, đi tụ tập với mọi người.”
“Đúng vậy, học trưởng, cùng đi đi.” Nói chuyện chính là đàn em mà lần trước khi Lục Mộ Trầm gọi video với Tống Nhiễm rồi tìm anh xin chỉ dẫn vấn đề. Trong cả phòng thí nghiệm ngoại trừ Lục Mộ Trầm, cũng là một sinh viên chưa tốt nghiệp. Nghe nói chỉ số thông minh rất cao, là trạng nguyên đại học thi vào năm đó, là tiểu mỹ nữ lấy thành tích thi đại học thứ nhất mà mà nhập học khoa Công trình y học sinh vật trường Thanh Hoa.
Mỗi lần Bùi Doanh Doanh nói chuyện với Lục Mộ Trầm, giọng nói không tự giác mà thay đổi, e thẹn, rất dịu dàng.
Là người sáng suốt đều nhìn ra cô có ý với Lục Mộ Trầm, mọi người vừa nghe giọng điệu của cô khi nói chuyện với Lục Mộ Trầm, như một thói quen, trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều âm thầm phỉ nhổ: Trời ạ, lại nữa.
Lục Mộ Trầm nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt không hề gợn sóng, quay đầu lại, giống như không nghe thấy Bùi Doanh Doanh nói chuyện, tầm mắt trực tiếp bỏ qua cô ta, nhìn về phía Hà Tiêu: “Mọi người đi đi, em không đi đâu, ngày mai là lễ mừng năm mới, em làm xong việc ở đây sẽ về nhà thu dọn đồ đạc.”
Hà Tiêu sửng sốt: “Thu dọn đồ đạc? Em muốn đi đâu vậy?”
“Mua vé máy bay rạng sáng, đi đến chỗ của Nhiễm Nhiễm.”
Hà Tiêu nghe xong, lập tức nở nụ cười, vẻ mặt mờ ám nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm: “Chậc chậc, đây là cố ý chạy đến chỗ vợ ăn tết với vợ đây mà?”
Lục Mộ Trầm hơi cong môi, nói: “Đương nhiên.”
Hà Tiêu lặng lẽ cười, nói: “Vậy được, bọn anh sẽ không chờ em, em cũng trở về sớm một chút, đừng làm quá muộn.”
“Biết rồi, cảm ơn đàn anh.”
Đoàn người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Khi Bù Doanh Doanh đi, cứ hai ba bước lại quay đầu lại.
Hà Tiêu ở bên cạnh nhìn, nhất thời không nhịn được, cứ như nói đùa mà hỏi một câu: “Bùi Doanh Doanh, không phải là em thích A Mộ đấy chứ?”
Bùi Doanh Doanh bị chọc thủng tâm tư, bỗng nhiên sửng sốt, nhưng lập tức liền dương dương tự đắc nâng cằm nói: “Học trưởng Lục ưu tú như vậy, ai mà không thích chứ.”
Hà Tiêu cười một tiếng, nhướng mày: “Đúng thật là thích? Vậy em hẳn là biết cậu ấy có vợ đi?”
“Biết ạ, không phải là học viên điện ảnh sao.” Ngữ khí của Bùi Doanh Doanh có chút khinh thường.
“Đúng là học viên điện ảnh, nhưng bộ dáng rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy đúng vậy, lần trước anh nhìn thấy từ xa, giống như tiên nữ vậy, bộ dáng xinh đẹp, phong cách ăn mặc cũng rất tây.” Một nam sinh phụ họa.
“Bộ dáng xinh đẹp thì làm sao, cũng chỉ là cái bình hoa mà thôi, nói một câu khó nghe, nhìn bằng cấp của cô ta, thật sự là không xứng với học trưởng Lục.”
“A, em còn bất bình thay cho A Mộ?” Hà Tiêu cạn lời, trong lời nói có chút châm chọc.
“Em cũng không có ý kia, chỉ là thấy có chút không đáng vì học trưởng.” Bộ dáng Bùi Doanh Doanh không tồi, chỉ số thông minh cũng cao, từ nhỏ học tập đã vô cùng tốt, thái độ làm người có chút thanh cao. Ở trong mắt cô, học nghệ thuật, đều là loại học sinh đội sổ học kém khi đi học, làm sao có thể xứng với đôi với người con trai ưu tú như Lục Mộ Trầm?
Có một nữ sinh bên cạnh không nhịn được, mở miệng trực tiếp oán giận cô ta: “Em cảm thấy không đáng, nhưng không chịu được Lục Mộ Trầm người ta thích. Em cảm thấy Tống Nhiễm không xứng, vậy người nào xứng? Em sao? Đáng tiếc, con mắt của Lục Mộ Trầm người ta cũng chưa từng nhìn đến em.”
“Chị…… Chị…..” Nữ sinh oán giận đó là học tỷ nghiên cứu sinh năm hai, có tiếng thẳng tính, một câu nói đến mức mặt của Bùi Doanh Doanh đỏ bừng, chỉ vào cô ấy ‘chị chị chị’ nửa ngày không nói nên lời, hốc mắt hồng hồng, dường như là sắp khóc vậy.
Nữ sinh nhíu mày, nói: “Đừng chị em nữa, tôi thật sự không chịu nổi, Lục Mộ Trầm người ta cũng đã đính hôn rồi, tôi xin cô từ nay về sau đừng suốt ngày nũng nịu nói chuyện với chồng người ta, cô không biết xấu hổ, nhưng tôi nghe thấy sắp phiền muốn chết rồi!”
“Tôi….. Tôi như vậy lúc nào…. Chị…… sao chị có thể nói như vậy…..” Sắc mặt Bùi Doanh Doanh lúc trắng lúc xanh, nước mắt không ngừng đảo quanh nơi hốc mắt, giống như chốc lát lập tức sẽ rơi xuống.
Mấy bạn học bên cạnh thấy thế, trong chốc lát cũng không lên tiếng bênh vực.
Ngày thường Bùi Doanh Doanh có ý muốn quyến rũ Lục Mộ Trầm cũng không phải lần một lần hai, may mà Lục Mộ Trầm không phản ứng với cô ta, đổi thành người có ý chí không kiên định, không chừng sẽ thật sự quyến rũ được.
Biết rõ người ta đã có bạn gái, còn đến gần tiếp cận, thật sự có hơi làm cho người ta khinh thường.
Tất cả mọi người không ai khuyên giải, tình huống nhất thời có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, Lục Mộ Trầm đi ra từ phòng thí nghiệm.
Nhìn thấy mọi người còn đứng bên ngoài, hỏi: “Làm sao còn chưa đi?”
“Hả, cậu nhanh như vậy?!” Hà Tiêu thấy Lục Mộ Trầm đi ra, kinh ngạc hỏi.
Lục Mộ Trầm ‘vâng’ một tiếng: “Làm xong rồi.”
Hà Tiêu tấm tắc cười: “Vội trở về thu dọn đồ đạc đi tìm vợ?”
“Thật không, được, bây giờ tôi nói một tiếng với giáo sư giúp cô.” Bùi Doanh Doanh còn chưa nói xong, Lục Mộ Trầm trực tiếp nói tiếp câu chuyện, đánh gãy lời nói của cô ta.
Sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi cho giáo sư, điện thoại được chuyển tiếp rất nhanh, vài ba câu đã nói rõ ràng sự việc.
Tiếp theo, cúp điện thoại, nói với Bùi Doanh Doanh: “Giáo sư đồng ý, về sau cô không cần đến nữa.”
“…….” Sự tình phát triển quá nhanh quá đột ngột, Bùi Doanh Doanh khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin được mà trừng mắt nhìn Lục Mộ Trầm.
Hạng mục này cô ta phải tranh thủ thật lâu mới có thể lấy thân phận sinh viên chưa tốt nghiệp để gia nhập vào, lúc nãy nói như vậy chính là hy vọng Lục Mộ Trầm có thể giữ lại mình, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới anh thậm chí không cần suy nghĩ mà đồng ý, còn…. còn trực tiếp gọi điện thoại nói với giáo sư.
Lúc này Bùi Doanh Doanh đã hoàn toàn ngây ngẩn, trong đầu chỉ toàn là cơ hội quý giá mà cô đánh mất đi như vậy……
Cô ta gắt gao cắn môi, muốn khóc cũng không khóc được, chỉ hận không thể hung hăng tát mình một cái.
Ngu! Quá ngu!
Lục Mộ Trầm quyết đoán xử lý sự việc sạch sẽ, ngay sau đó vỗ bả vai Hạ Tiêu, nói: “Em đi trước, cuối tuần gặp.”
“Ai, được, cuối tuần gặp!”
Lục Mộ Trầm đi nhanh ra khỏi trường.
Một nhóm mấy nam sinh cùng mấy nữ sinh chậm rãi đi theo ở phía sau.
Một nữ sinh đè thanh âm nhỏ giọng nói: “Vừa nãy Bùi Doanh Doanh là muốn làm ra vẻ đáng thương ở trước mặt Lục Mộ Trầm đúng không?”
Hạ Tiêu cười nhạo, nói: “Vẫn còn quá non, có thể giả vờ đáng thương trước mặt Lục Mộ Trầm, ngoại trừ Tống Nhiễm, không có ai khác.”
“Đúng vậy, A Mộ đó là sủng vợ lên trời.”
“Có điều A Mộ cũng quá tàn nhẫn, lại có thể trực tiếp gọi điện thoại cho giáo sư, đoán chừng Bùi Doanh Doanh tức chết mất, ha ha ha ha—-“
Hà Tiêu sờ sờ cằm, lắc đầu thở dài: “Muốn trách thì phải trách Bùi Doanh Doanh thật sự không hiểu rõ A Mộ, lại vọng tưởng muốn giở trò trước mặt A Mộ, chậc chậc, Lục Mộ Trầm…… Đó chính là cáo đuôi to, chúa gian tà đấy.”
DaDa: dạo này đang ôn thi nên có lẽ sẽ hơi bận hơn. Mong mng thông cảm nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT