Tống Nhiễm đứng đợi bên ngoài một lát Lục Mộ Trầm vẫn còn chưa ra, tiếng nước như cũ vẫn cứ rì rào vang lên.
Tống Nhiễm có chút bực bội khi chờ, xuống giường đi chân không bước vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm không có khóa, Tống Nhiễm giơ tay ra đẩy một cái, cửa phòng theo động tác đó mà mở ra.
Trong phòng tắm Lục Mộ Trầm đang đứng ở vòi sen, nghe thấy âm thanh, giữa mày nhíu lại quay đầu liền thấy đầu Tống Nhiễm từ ngoài cửa thò vào cười hì hì, anh cau mày nói: “Em vào đây làm cái gì? Mau đi ra!”
Tống Nhiễm cười hì hì, nói: “Lục ca ca mông anh so với lúc trước giống như càng vểnh lên.”
Lục Mộ Trầm: “……”
Tống Nhiễm nói xong, liền cười hì hì chạy đi, đem cửa tắm vòi sen kéo ra liền chui vào bên trong, tay phải mềm mại sờ soạng lên mông Lục Mộ Trầm một cái, không chút bủn xỉn mà khen: “A, cơ bắp thật săn chắc nha, Lục ca ca thật gợi cảm.”
Nói xong còn vương ngón trỏ chọc một cái, cười hì hì nói: “Co dãn tốt…… A!”
Lời nói Tống Nhiễm còn chưa nói xong, Lục Mộ Trầm đột nhiên xoay người, đột nhiên cầm tay cô, Tống Nhiễm kêu a một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh cười khanh khách.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm gắt gao nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tuấn tú căng chặt giống như đang nỗ lực kiềm chế cái gì đó, gân xanh ở thái dương nhảy lên không ngùng, cắn chặt răng mà nói từng câu từng chữ: “Tống Nhiễm! Em có biết em đang làm gì không?!”
“Biết nha.” Tống Nhiễm cong mắt cười, cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Lục Mộ Trầm, môi gần như dán lên môi anh, giọng nói nhỏ nhẹ lại mang theo chút mị hoặc nói: “Em đang quyến rũ anh nha, Lục ca ca ——”
Cả người Lục Mộ Trầm căng thẳng, ánh mắt nhìn cô bỗng dưng sâu thêm vài phần.
Tầm mắt Tống Nhiễm liếc xuống một cái, ý cười trong mắt càng sâu, nói: “Lục ca ca, đừng nghẹn hỏng nha.”
“Tống Nhiễm, em chính là con yêu tinh!” Rốt cuộc Lục Mộ Trầm không khống chế được, đột nhiên ôm ngang Tống Nhiễm lên, tiếp theo liền đem cửa phòng tắm vòi sen đá văng ra, ôm Tống Nhiễm đi ra, gấp không chờ nổi mà trực tiếp đè ở bồn rửa mặt.
Lục Mộ Trầm vốn e ngại vết thương trên người Tống Nhiễm nhưng nha đầu này làm mình tức giận, hơn nữa lại hơn một tháng không gặp, lửa giận bốc lên, anh nơi nào còn khống chế được nữa, liền trực tiếp xé quần áo.
Tống Nhiễm lại cười kêu: “Anh nhẹ nhàng chút a Lục ca ca!”
Đôi mắt Lục Mộ Trầm đều đỏ, thân thể phản ứng kịch liệt.
Tống Nhiễm cũng phối hợp với anh nhanh chóng đem nội y của mình cởi ra..
Thân thể hai người kề sát, Lục Mộ Trầm khống chế đầu cô lại dùng sức hôn cô.
……
Năm phút sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng thét chói tai của Tống Nhiễm, sau đó liền nghe thấy cô hô to: “Ai! Chờ một chút, em còn chưa có tắm rửa đâu!”
Đáp lại cô là Lục Mộ Trầm thô bạo gầm nhẹ:“Chờ cái rắm!”
Tống Nhiễm: “Ô ô…… Anh dữ với em……”
Lục Mộ Trầm: “……”
……
Rốt cuộc Lục Mộ Trầm vẫn e ngại trên người Tống Nhiễm có thương tích, không dám ôm cô quá lăn lộn, náo loạn hai lần liền nghỉ ngơi.
Buổi tối, Tống Nhiễm ngủ trong lòng ngực Lục Mộ Trầm, âm thanh mềm mại nói: “Lục ca ca, em ngủ không được.”
Tay Lục Mộ Trầm vỗ về sau lưng cô, đầu ngón tay ấm áp ở sau lưng cô di chuyển hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chính là ngủ không được, muốn nói chuyện với anh.”
Khóe miệng Lục Mộ Trầm cong lên: “Ừ, nói đi.”
Tống Nhiễm nói: “Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Nhắc tới lần gặp mặt đầu tiên, Lục Mộ Trầm liền nhịn không được cười rộ lên, thấp giọng nói: “Đương nhiên nhớ rõ, có một bạn học nữ chạy tới ăn vạ anh, nói anh đâm hỏng cái mũi của cô ấy rồi, đưa đến phòng y tế bác sĩ kiểm tra, một chút cũng không có việc gì.”
Tống Nhiễm cười ha ha, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Khi đó anh liền biết là em diễn sao?”
Lục Mộ Trầm cười nói: “Về điểm nhỏ xíu này em còn muốn gạt anh? Bất quá, từ nhỏ đến lớn không ít nữ sinh theo đuổi, nhưng chạy tới ăn vạ thật ra em là người đầu tiên.”
“Ha ha, em đây không cũng không phải đụng vào anh sao.” Tống Nhiễm vui vẻ mà hướng vào trong ngực Lục Mộ Trầm càng ôm chặt lấy anh hơn.
Lục Mộ Trầm không tiếng động mà cười, cưng chiều mà sờ sờ đầu cô.
Trong phòng yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu nhẹ trên đầu giường khiến cả căn phòng thêm ấm áp.
Đồng hồ trên tường đã muốn chạy tới 12 giờ, Lục Mộ Trầm cúi đầu ở trên trán Tống Nhiễm nhẹ nhàng hôn một cái, thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, ngủ đi.”
Tống Nhiễm ngoan ngoãn ‘ Dạ ’ một tiếng, gối đầu lên cánh tay Lục Mộ Trầm, thân thể nho nhỏ bị anh ôm toàn bộ trong ngực, tràn ngập cảm giác an toàn, lại đặc biệt ấm áp.
……
Ngày hôm sau Tống Nhiễm muốn bắt đầu làm việc, sớm rời giường.
Sợ đánh thức Lục Mộ Trầm, tay chân nhẹ nhàng mà từ trong ổ chăn đi ra.
Nhưng mà cô hơi động đậy một chút, nháy mắt Lục Mộ Trầm liền tỉnh, một lần nữa đem cô ôm về trong lòng ngực, khàn giọng hỏi: “Muốn đi làm sao?”
Tống Nhiễm gật đầu: “Dạ hôm nay muốn bắt đầu làm việc.”
Lục Mộ Trầm nhìn cô nói: “Anh có thể đi cùng em không?”
Tống Nhiễm hỏi anh: “Anh muốn đi sao?”
“Em dẫn anh đi được không?” Ánh mắt Lục Mộ Trầm gắt gao nhìn cô.
Tống Nhiễm phụt cười: “Anh là bạn trai em, vì sao em không mang theo anh đi.”
Vỗ vỗ bả vai anh nói: “Vậy anh cũng mau đứng lên đi.”
Nói xong, liền từ trong lòng ngực Lục Mộ Trầm ra, đứng dậy xuống giường.
……
Tống Nhiễm mang Lục Mộ Trầm đến phim trường, một đường đều nắm tay anh không tách ra quá.
Nữ nghệ sĩ khác yêu đương đều là che che giấu giấu sợ bị người khác biết, tới Tống Nhiễm ở đây căn bản không hề sợ hãi.
Theo lời của cô nói, Lục ca ca của cô ưu tú như vậy có cái gì không nhận người?
Một đường đi tới phim trường ánh mắt nhân viên công tác đều dừng ở trên người bọn họ, đợi hai người đi qua liền bắt đầu ở phía sau nhỏ giọng nghị luận.
Nhân viên công tác có quen biết sẽ cười hỏi một câu: “Chị Nhiễm Nhiễm đây là bạn trai chị à?”
Người khác hỏi, Tống Nhiễm liền sẽ đặc biệt kiêu ngạo hào phóng mà cùng người khác giới thiệu: “Đúng vậy, đây là bạn trai chị.”
Tống Nhiễm muốn đi phòng hóa trang thay quần áo, mang theo Lục Mộ Trầm cùng nhau đi qua.
Hai người vừa đi, phim trường nháy mắt náo nhiệt lên.
Nữ diễn viên cùng tổ nhịn không được cảm khái, nói: “Tống Nhiễm đúng là người chiến thắng cuộc đời, lớn lên xinh đẹp, kỹ thuật diễn cũng tốt lại có chỗ dựa, hiện tại lại có bạn trai đẹp trai như vậy, thật làm người khác hâm mộ.”
“Đúng vậy, bạn trai cô ấy thật sự quá đẹp, trước kia tôi còn tưởng rằng Lục Diễn cùng cô ấy…… Ừ, nghĩ đến là hiểu lầm.”
Kỳ thật ban đầu cũng chỉ có đạo diễn cùng mấy nhân viên công tác quan trọng biết chuyện của Tống Nhiễm và Lục Diễn thôi, nhưng sau đó lại không biết là ai tiết lộ ra ngoài thế cho nên hiện tại toàn bộ người đoàn phim đều đã biết.
Nhưng tất cả mọi người cũng không biết chuyện Lục Diễn là chú nhỏ của Tống Nhiễm, trước giờ mọi người còn đồn rằng có phải Tống Nhiễm bị bao dưỡng hay không.
Tóm lại rất thái quá.
……
Tới phòng hóa trang rồi, Tống Nhiễm rất kích động mà cùng nói Lục Mộ Trầm: “Lục ca ca, chốc nữa em mặc đồ cổ trang cho anh xem nha, em hóa trang cổ trang khá xinh đẹp.”
Nói xong, liền đem điện thoại ra đưa cho Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm lấy lại đây mới phát hiện màn hình khóa di động của Lục Mộ Trầm không biết từ khi nào chuyển thành hình cô chụp cổ trang trước kia gửi cho anh.
Tống Nhiễm nhấp miệng cười, đưa điện thoại di động cho anh, nói: “Lần sau tặng cho anh tấm đẹp hơn.”
Lục Mộ Trầm gật đầu, nói: “Nhiễm Nhiễm chúng ta như thế nào cũng đều đẹp.”
Lời này bị nhân viên công tác trong phòng hóa trang Tống Nhiễm nghe được, tất cả đều cười ồn ào: “Chị Nhiễm Nhiễm, bạn trai chị cũng thật biết nói.”
Tống Nhiễm vui vẻ mà cười, nói: “Anh ấy biết nói sao.”
Chị Hồng cười đi tới, đem diễn phục đưa cho cô: “Trước thay quần áo đi.”
“Được!” Tống Nhiễm đem diễn phục nhận lấy, quay đầu lại đối với Lục Mộ Trầm nói: “Lục ca ca, anh ngồi một lát, rất nhanh em sẽ ra.”
“Ừ, em đi đi.”
Tuy là đã gặp qua hình chụp cổ trang của Tống Nhiễm, nhưng thật sự chờ cô đổi quần áo, hóa trang búi tóc xong Lục Mộ Trầm vẫn bị kinh diễm một chút.
Đặc biệt là khi cô đi đến rừng cây, khi ánh nắng ấm áp của mùa đông được chiếu từ đỉnh đầu xuống, nhìn cô từ xa, một thân váy dài xinh đẹp, tóc dài nhẹ nhàng, xinh đẹp giống như tiên nữ giáng trần.
Tống Nhiễm ở bên kia xác định vị trí chờ đóng phim, Lục Mộ Trầm đứng ở xa cầm di động chụp cô rất nhiều tấm ảnh, mỗi một tấm đều cực kì đẹp, tiếp theo liền mở vòng bạn bè ra rất kiêu ngạo mà đem toàn bộ mấy tấm ảnh vừa chụp đăng lên.
Mới vừa đăng đi không đến một phút, phía dưới bình luận liền bùng nổ.
Từ Hạo: Mẹ nó! Vạn năm cậu không đăng vòng bạn bè, đăng một phát liền làm người khác bị ngược cẩu, làm sao a?!!
Con khỉ: Trời! Chị dâu đẹp ngây người! Anh! Nhớ kĩ giúp em xin chữ ký của chị dâu nha!
Hàn Tinh: Hai năm không thấy Nhiễm Nhiễm so với trước kia càng xinh đẹp nha.
Chu Tương Tương: Chị dâu họ thật xinh đẹp ^_^
Phó Tranh: Vợ, em cũng thật xinh đẹp ^_^
Lục Quýnh: Có thể chặn hai người đang diễn lầu trên không??
Phó tranh: Lăn!
Lục Mộ Trầm nhìn bạn bè vui sướng bình luận phía dưới, tâm tình cũng vô cùng tốt, đem WeChat thoát ra, sau đó thu hồi di động lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc xem Tống Nhiễm đóng phim.
Người đóng cùng Tống Nhiễm là Lâm Khải, năm nay vừa nhận được danh hiệu ảnh đế kỹ thuật diễn cũng không có lời gì để nói. Đến nỗi tuy rằng kinh nghiệm thực tiễn của Tống Nhiễm không đủ, nhưng mỗi một đoạn diễn, trước đó chính cô đều sẽ ở nhà tập diễn rất nhiều lần, lời kịch quen thuộc, tình cảm đặt đúng chỗ, hai người hạ vai diễn phối hợp, cơ bản đều là một lần đã được qua.
Đạo diễn một hô qua, hai người chào lẫn nhau một cái, nói ‘ vất vả ’ từng người liền trở về vị trí của mình.
Tống Nhiễm xách theo váy vui vẻ mà chạy đi tìm Lục Mộ Trầm.
“Chậm một chút.”
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm chạy tới, vội vàng tiến lên ôm lấy cô.
Tống Nhiễm cười hắc hắc, ngửa đầu hỏi anh: “Thế nào nha, bình dấm chua của chúng ta tâm tình có tốt không?”
Lục Mộ Trầm nhướng mày: “Ừ, còn có thể đi.”
Tống Nhiễm cười ha ha, lôi kéo anh ngồi xuống chiếc ghế đá dài trước mặt.
“Anh vừa mới chụp em mấy tấm ảnh phát lên vòng bạn bè, bọn họ đều khen em đấy.”
“Phải không?” Tống Nhiễm kinh hỉ, vội lấy di động trong tay Lục Mộ Trầm.
Bất quá, khi cô mở vòng bạn bè trên WeChat ra, tin đầu tiên thấy trên vòng bạn bè không phải Lục Mộ Trầm đăng, mà là mẹ Lục đăng.
Cô nhịn không được cười rộ lên, đưa điện thoại di động cho Lục Mộ Trầm xem: “Này mấy tấm chính là anh mới vừa chụp hả?”
Lục Mộ Trầm nắm lấy tay Tống Nhiễm, cúi đầu xem một cái.
Cái đầu chính là mẹ anh đăng vòng bạn bè —— chín tấm ảnh Tống Nhiễm mặc đồ cổ trang kèm theo một câu đặc biệt kiêu ngạo nói: Con dâu của tôi thật xinh đẹp (#^.^#)
Cách màn hình đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng kiêu ngạo kia của mẹ Lục.
Lục Mộ Trầm quả thực bất đắc dĩ, lắc đầu cười nói: “……. Hiện tại mẹ trộm ảnh không nói với anh một tiếng.”
Tuy nhiên không nói một tiếng liền khoe trên vòng bạn bè của mình……
Tác giả có lời muốn nói: Canh hai có, nói có canh ba khẳng định sẽ có, nhưng khả năng đã khuya, bất quá dù sao khẳng định là có, thức đêm cũng sẽ viết xong, mọi người đợi không được có thể buổi sáng ngày mai xem nha (#^.^#)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT