Thời điểm Lục Mộ Trầm về đến nhà, đã hơn mười một giờ. Bố mẹ đều đã ngủ, để cho anh một cái đèn ở phòng khách.
Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng đóng cửa lại, thay giày, nhẹ nhàng đi lên tầng.
Cởi quần áo, tắm rửa.
Làm xong, lúc lên giường, đã qua 12 giờ.
Lưng dựa trên gối, lấy điện thoại ra nhìn nhìn.
Màn hình sạch sẽ, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi.
Lục Mộ Trầm nhìn thoáng qua, để điện thoại bên cạnh gối.
Cũng không vội ngủ, cầm một quyển sách ở trên tủ đầu giường xem.
Là một một quyển sách nước ngoài.
Từ nhỏ Lục Mộ Trầm rất thích đọc sách, cơ bản mỗi lần cầm sách, lập tức là có thể tiến vào trạng thái đọc.
Nhưng hôm nay, cầm sách nửa ngày, nhưng không có lật trang sau.
Xem mấy hàng chữ, theo bản năng mà liếc mắt nhìn điện thoại một cái.
Màn hình tối đen, không có tin nhắn đến.
Từ khi Tống Nhiễm có số điện thoại của Lục Mộ Trầm, mỗi tối trước khi đi ngủ đều sẽ nhắn cho anh một cái tin nhắn, hỏi anh đang làm cái gì, nói với anh ngủ ngon.
Cứ như vậy, đã giằng co vài ngày.
Lúc trước Lục Mộ Trầm không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng đột nhiên hôm nay Tống Nhiễm không nhắn tin cho mình, cứ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Trong lòng anh có chút khó chịu, ném sách, cầm điện thoại lên, mở mục thông báo, tìm được tên Tống Nhiễm, ấn nút gửi tin nhắn.
Tất cả động tác, liền mạch lưu loát.
Ngón tay thon dài gõ nhanh trên màn hình.
Nội dung tin nhắn, một hàng chữ—— về đến nhà chưa?
Soạn xong, chuẩn bị gửi đi.
Nhưng mà, thời điểm ngón tay ở trên nút "gửi đi", lại đột nhiên cứng rắn ngừng lại.
Anh do dự trong chốc lát, trước sau ngón tay không thể hạ xuống.
Cuối cùng, ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tống Nhiễm, chung quy vẫn không thể gửi.
Trong lòng lộn xộn, bực bội đến lợi hại.
Tắt đèn đầu giường một tiếng "bang", nằm xuống, tay lấy chăn đắp lên người, đôi mắt nhắm lại, ngủ.