Tống Nhiễm kéo Lục Mộ Trầm ngồi lên một cái ghế trên sân thượng, trong đầu, bắt đầu chậm rãi nghĩ lại chuyện năm ấy bị oan.
Cô chậm chạp không mở miệng, Lục Mộ Trầm cũng không hỏi, chỉ là gắt gao, nắm tay cô.
Thật lâu sau, Tống Nhiễm nghĩ đến mới mở miệng nói: "Lúc trước rất nghèo, lúc còn học sơ trung, tuổi quá nhỏ, không tìm việc làm thêm tốt, khi đó cơ bản là dựa vào nhà các chú các thím. Em không chưa từng nói cho người khác nghe về hoàn cảnh gia đình mình, nhưng mà giáo viên bạn học đều biết em rất nghèo, bởi vì trong lớp có yêu cầu nộp tiền gì, em luôn là người cuối cùng, phải nộp phí hoạt động tập thể, nên cũng chưa bao giờ tham gia."
"Khả năng cũng chính là vì em nghèo, nên lúc ấy trong lớp có bạn không thấy 50 đồng, đúng lúc em lại ngồi đằng sau, cô bạn đó liền một mực chắc chắn là em trộm tiền..."
Tống Nhiễm nói tới đây, đột nhiên trong lòng Lục Mộ Trầm đau như bị co rút kịch liệt, lực đạo nắm tay Tống Nhiễm vô thức chặt lại.
Cô quay đầu lại, nhìn vách tường trống rỗng phía trước, lại tiếp tục nói: "Cô bạn đó vẫn luôn càn quấy, nói là em trộm tiền của mình, em giải thích như thế nào cũng không được, cô bạn đó còn lớn tiếng trong phòng học nói, mắng em trộm tiền của mình, không biết xấu hổ."
"Nhân duyên của cô bạn đó cũng khá tốt, rất nhanh, tất cả mọi người chỉ vào mũi em mà mắng, bảo em trả tiền. Nhưng em thật sự không lấy tiền của nữ sinh đó, sao em có thể lấy tiền chứ. Tất cả mọi người đều chỉ trích ta, lúc ấy em đặc biệt sợ hãi, em không ngừng giải thích, liều mạng muốn làm cho người khác tin tưởng em."
Lục Mộ Trầm càng nghe càng đau lòng, yết hầu giống như bị lửa đốt một trận, nóng rát mà còn đau.
Tống Nhiễm lại tiếp theo nói: "Lúc ấy, trừ Lưu Linh ra, không ai tin em cả. Sau đó cô bạn đó còn chạy đến chỗ giáo viên nháo, cô bạn đó học tập tốt, mà hình như nhà cũng có chút bối cảnh, giáo viên đều hướng về cô bạn đó, đi đến phòng học, câu đầu tiên lời nói chính là bảo em lấy đồ mình trộm ra."
Lục Mộ Trầm gắt gao cau mày, anh có thể tưởng tượng Tống Nhiễm lúc ấy bị mọi người vây lại, mà cô tứ cố vô thân, bất lực khổ sở.
Bỗng nhiên anh có chút không đành lòng nghe tiếp.
Nhưng Tống Nhiễm tiếp tục nói: "Anh biết không, giáo viên kia đặc biệt xấu, bà ta không phân xanh đỏ đen trắng, nói nếu em không chịu lấy tiền trộm được ra, thì sẽ soát người em..."
Tống Nhiễm gật đầu: "Soát, cũng thật sự soát được ra 50 đồng."
Nói tới đây, bỗng nhiên Tống Nhiễm nở nụ cười, trong mắt lại lóe lệ quang.
Cô ngửa đầu, nỗ lực để nước mắt ngược trở về.
Trầm mặc rất lâu, mới tiếp tục nói: "Đúng hôm đó là sinh nhật em, 50 đồng đó, là cô cho em, để em tự mua cho mình một món quà nhỏ."
"Chỉ là những người đó, cô giáo của em, bạn học em... Tất cả cầm 50 đồng soát được, cho nữ sinh vu oan em trộm tiền. Càng quan trọng là, từ đó về sau, trên người trên lưng em có vết nhơ là ăn trộm, một năm từ sơ nhị đến sơ tam, gần như có thể nói là đoạn thời gian thống khổ nhất trong cuộc đời em, mỗi ngày em đều phải chịu đựng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, chịu đựng các loại khinh thường cùng xem thường... Em còn không dám nói cho bố biết, sợ ông ấy tự trách áy náy, sợ ông áy lo lắng cho em..."
Cô vội vàng chớp chớp mắt, âm thầm hít một hơi thật sâu.
Qua một lát, cô quay đầu lại, lúc nhìn về phía Lục Mộ Trầm, khóe miệng nỗ lực cong lên nở một nụ cười: "Anh biết vì sao em phải kể cho anh chuyện này không?"
Lục Mộ Trầm là người thông minh, sao lại không rõ chứ.
Anh nhìn cô, trong lòng đều là đau lòng.
Anh nâng tay, ngón tay cái ôn nhu lau nước mắt bên khóe mắt cô, giọng có chút nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: "Rất ghét bị oan uổng vu hãm, phải không?"
Tống Nhiễm ngây người, có chút kinh ngạc: "Anh hiểu?"
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Anh hiểu."
Tống Nhiễm vô thức giữ chặt tay anh, cô nhấp nhấp môi, nhìn anh nói: "Lục ca ca, anh có biết mấy năm nay, em hối hận nhất là chuyện gì không?"
Lục Mộ Trầm nhìn cô, hỏi: "Chuyện gì?"
Tống Nhiễm cắn chặt môi, hung hăng nói: "Em hối hận, năm đó em sợ cái gì, bị người khác vu oan thành như vậy, mà một tiếng cũng không dám nói, chỉ biết yên lặng chịu đựng. Lấy tính em bây giờ, nhất định em sẽ hung hăng tẩn cho mấy người đó một trận, trút mối hận trong lòng em!"
Tống Nhiễm gắt gao cắn răng, rất hận mà nắm chặt tay lại.
Cô thật sự rất hối hận, lúc trước bị oan uổng, nên tặng cho tiểu tiện nhân khi dễ cô một cái tát!
Nhưng kỳ thật cô cũng cảm ơn những chuyện từng trải qua, chính vì đã trải qua những chuyện đó, cô mới dần dần trở nên càng kiên cường càng dũng cảm, trở nên càng tốt hơn.
"Nhiễm Nhiễm."
"Lục ca ca." Thấy Lục Mộ Trầm mặt đầy đau lòng mà nhìn mình, Tống Nhiễm nắm chặt tay anh, ngắt lời anh, nói: "Em nói cho anh chuyện này, không phải muốn anh đau lòng em. Trên thực tế, kỳ thật em còn rất cảm kích những chuyện đã từng trải qua, bởi vì những chuyện kỳ kỳ quái quái đã trải qua, ngược lại càng làm em trưởng thành nhanh hơn."
"Anh hiểu..."
"Anh không hiểu!" Ánh mắt Tống Nhiễm gắt gao mà nhìn Lục Mộ Trầm, bỗng nhiên thần sắc có chút khẩn trương, giọng cũng không khỏi nhỏ một chút, thật cẩn thận mà nói: "Lần trước... Không phải đồng ý với anh là sẽ không đánh nhau nữa sao? Em khả năng... Khả năng sẽ nuốt lời..."
Lục Mộ Trầm ngẩn người: "Em muốn làm gì?"
Tống Nhiễm cắn môi, oán hận nói: "Nếu để em biết là ai đăng bài bịa đặt sinh sự, nhất định em sẽ hung hăng giáo huấn cô ta một trận!"
Cô nhất không chịu nổi oan uổng vu hãm, trước kia quá sợ hãi, cái gì cũng nuốt vào trong bụng, nhưng bây giờ cô không nuốt nổi cục tức này.
Lục Mộ Trầm nghe xong lời Tống Nhiễm nói, ấn đường hơi hơi nhăn một chút, nhìn cô nói: "Chuyện này giao cho anh."
"Em không!" Tống Nhiễm cự tuyệt: "Em muốn tự mình giải quyết."
Cô hừ một tiếng, nói: "Cho rằng Tống Nhiễm em đây dễ bị khi dễ sao?"
Lục Mộ Trầm nhìn khuôn mặt nhỏ của Tống Nhiễm banh ra bộ dáng thở phì phì, vừa đau lòng, vừa có chút buồn cười.
Anh nhìn cô, nhất thời cũng không nói gì.
Tống Nhiễm thấy anh không đáp, giống như rất đáng thương, mặt chôn vào vai anh, kéo cánh tay anh, lắc qua lắc lại: "Lục ca ca, anh yên tâm đi, em có chừng mực."
Lục Mộ Trầm thở dài, nói: "Anh không phải sợ em không có chừng mực, anh là sợ em bị khi dễ."
"Sẽ không đâu! Em rất lợi hại!" Tống Nhiễm trợn tròn mắt, nghiêm trang mà nói.
Lục Mộ Trầm bị chọc cười, hỏi cô: "Em định làm gì?"
"Em... Chờ em tìm ra người kia, đại khái am sẽ tặng cô ta một cái tát, sau đó lại bắt cô ta đăng một bài nữa, công khai xin lỗi em."
Tống Nhiễm khăng khăng muốn tự mình giải quyết, Lục Mộ Trầm đành phải tùy cô, nói: "Tối nay anh về nhà tra IP, giúp em bắt được người kia."
Tống Nhiễm ngây người: "IP gì? Anh có thể tìm được người đăng bài sao?"
"Chắc là có thể."
Tống Nhiễm lập tức vui vẻ, hai tay vỗ một cái: "Vậy thì tốt quá! Em muốn nhìn xem, là ai bôi đen em!"
Nói xong, bỗng nhiên đi đến trước mặt Lục Mộ Trầm, kéo cánh tay anh, ngửa đầu cười khanh khách nhìn anh: "Chỉ là sẽ ủy khuất anh mấy ngày đội nón xanh rồi."
Đầu Tống Nhiễm tựa lên vai anh, cong cong mắt nở nụ cười.
Cảm xúc của cô đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh. Vừa mới phẫn nộ rồi thương tâm, tức một lúc, khóc một hồi, lại nói hết với Lục Mộ Trầm chỉ trong chốc lát, tâm trạng lúc này đã tốt hơn.
Cô ngửa đầu, ánh mặt sau giờ ngọ ôn hòa chiếu lên mặt cô, cô nhìn ánh mặt trời, hai mắt hơi híp lại, bỗng nhiên cảm khái: "Thật hi vọng kết thúc tất cả nhanh lên."
Lục Mộ Trầm nhẹ nhàng nắm tay cô, ôn nhu nói: "Sẽ, rất nhanh sẽ kết thúc."
"Thật muốn nhanh vào đại học."
"Nhanh."
"Thật muốn nhanh gả cho anh nha!" Tống Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, cười hì hì nhìn Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm cười, trong mắt đầy sủng nịnh: "Anh cũng muốn."
Mắt Tống Nhiễm cong cong, hỏi anh: "Muốn gì?"
Lục Mộ Trầm: "..."
"Nói đi, mau nói đi mà." Tống Nhiễm lắc lắc cánh tay anh, không ngừng hỏi.
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng nở nụ cười: "Cưới em, vừa lòng không?"
Tống Nhiễm vui vẻ cười, đầu chôn vào trong ngực Lục Mộ Trầm: "Anh thật tốt a, Lục ca ca."