Tống Nhiễm thúc giục anh: "Đừng bất động nữa, mau cởi áo đi."
"..." Lục Mộ Trầm trầm mặc vài giây, bỗng nhiên, giống như anh nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng hơi cong lên, nhìn Tống Nhiễm trong mắt hiện lên vài phần ý cười ái muội, trong giọng nói có một tiếng cười nhẹ, nói: "Tống Nhiễm, em lại sột ruột như vậy à?"
Sốt ruột?
Sốt ruột cái gì?
Trong lúc nhất thời Tống Nhiễm không suy nghĩ cẩn thận, ngốc vài giây, sau đó mới phát hiện ra mình lại bị Lục Mộ Trầm trêu chọc.
Cô cắn môi, trừng mắt nhìn Lục Mộ Trầm một cái: "Đừng có mà chơi trò lưu manh! Mau cởi ra, cho em kiểm tra anh."
Nói xong, liền xoay người, đi tới cửa, bật đèn gắn trên trần nhà trong phòng lên.
Trong nháy mắt căn phòng sáng lên.
Bật đèn lên, lúc quay đầu lại, Lục Mộ Trầm còn ngồi ở mép giường không nhúc nhích.
Tống Nhiễm càng xác định trên người anh có thương tích, bỗng dưng trong lòng lại đau như thắt lại.
Lại đợi vài giây, thấy Lục Mộ Trầm vẫn bất động, Tống Nhiễm không khỏi hạ mi, đi nhanh đến chỗ anh, tay đặt lên vai anh, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Anh không cởi, em giúp anh cởi."
Tống Nhiễm kiên trì muốn kiểm tra trên người Lục Mộ Trầm có bị thương chỗ nào nữa không, Lục Mộ Trầm không lay chuyển được cô, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Anh đứng lên, giơ tay cởi áo thun.
Đèn trong phòng sáng trưng, đường cong cơ bụng lần này thấy càng khắc sâu hơn một chút so với lần trước cô thấy anh tập thể hình.
Nhưng mà, mặc dù Tống Nhiễm đã nhìn thấy bộ dáng Lục Mộ Trầm không mặc áo, trước mắt lại lần nữa thấy đường cong cơ bụng của anh, vẫn không kiềm chế được mà đỏ mặt.
Cô vô thức dời tầm mắt, ánh mắt có chút lay động.
Động tác nhỏ lọt vào trong mắt Lục Mộ Trầm, không khỏi có chút buồn cười. Thúc giục bảo anh cởi áo, bây giờ anh thật sự cởi, chính cô lại xấu hổ.
Lục Mộ Trầm hơi nhướng mày, trong mắt có vài phần ý cười nhà nhạt, hỏi Tống Nhiễm: "Còn kiểm tra nữa không? Nhiễm Nhiễm."
Tống Nhiễm lập tức bị lời này kéo hồn về, cô vội quay mắt, tầm mắt một lần nữa dừng trên người Lục Mộ Trầm.
Trên người có vết thương rất rõ ràng, ngực, miệng, bụng, bả vai, đều có vết bầm xanh xanh tím tím.
Đặc biệt là ở ngực thâm tím một chỗ, một vùng rất lớn.
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vết thương, hai mắt lại trướng lên.
Cô kiềm chế, không muốn mình khóc. Cô nâng tay, ngón tay run rẩy, như sợ làm đau anh, thật nhẹ thật nhẹ mà chạm lên ngực Lục Mộ Trầm, giọng nói run rẩy, hỏi anh: "Đau không?"
Lục Mộ Trầm lắc đầu: "Không đau."
"Có tổn thương đến xương cốt không?" Trong mắt Tống Nhiễm ầng ậc nước, nghĩ đến cả người Lục Mộ Trầm bị thương đều là vì cô mà chịu, hai mắt lại trướng lên đến nỗi có chút không chịu nổi.
"Không có, xương cốt không có việc gì." Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm sắp khóc, vội nắm chặt tay cô: "Nhiễm Nhiễm, anh thật sự không có việc gì, anh..."
Lục Mộ Trầm còn chưa nói xong, rốt cuộc nước mắt Tống Nhiễm không kiềm chế được mà trào ra. Cô nhìn anh. Hai mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng trào ra.
Lục Mộ Trầm sợ nhất là Tống Nhiễm khóc, đau lòng muốn chết, không ngừng giúp cô lau nước mắt.
Nhưng anh càng lau, nước mắt Tống Nhiễm rơi càng nhiều, hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Lục Mộ Trầm luống cuống, ôm cô, cúi đầu hôn lên mắt cô: "Đừng khóc, anh thật sự không có việc gì, ngoan nào, đừng khóc..."
Lục Mộ Trầm đau lòng, ôm cô chặt hơn.
Mặt Tống Nhiễm dán lên ngực Lục Mộ Trầm.
Da anh âm ấm lại lành lạnh, nước mắt nóng hổi của Tống Nhiễm ở trên ngực anh, trong nháy mắt làm tim anh nóng muốn rơi ra ngoài.
Lục Mộ Trầm vô, ôm Tống Nhiễm càng chặt.
Một lúc trầm mặc, phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Qua thật lâu, cảm xúc của Tống Nhiễm mới bình thường lại như cũ, từ Lục Mộ Trầm trong ngực ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Lục Mộ Trầm, anh có biết anh thật sự rất đáng ghét không."
Lục Mộ Trầm nhìn cô.
Tống Nhiễm bẹp miệng, đặc biệt ủy khuất mà nói: "Anh luôn hại em khóc, thật sự rất phiền."
Lục Mộ Trầm đau lòng mà sờ sờ mặt cô, ôn nhu dỗ dành: "Anh sai rồi, sau này sẽ không chọc cho em khóc."
Yết hầu của Tống Nhiễm ê ẩm trướng trướng, sau một lúc lâu, mới bước lên phía trước một bước, giang hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Mộ Trầm, thấp giọng nói: "Lục ca ca, cảm ơn anh."
Cằm Lục Mộ Trầm để lên đầu cô, nhẹ giọng trả lời cô: "Ừ." (1)
(1) Nguyên văn là "Hẳn là" bình thường tớ sẽ dịch là "Chắc là" hoặc tương tự, nhưng trong trường hợp này thì thấy nó sai sai. Lên tìm thì thành "Phải" nên tớ dịch thành "Ừ."
Hai người ôm nhau.
Hồi lâu, Tống Nhiễm mới hơi đẩy Lục Mộ Trầm ra, từ trong lòng anh ra. Sau đó đỡ anh đến mép giường, ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn xung quanh: "Thuốc của anh đâu?"
Lục Mộ Trầm chỉ xuống tủ đầu giường: "Chỉ có Vân Nam bạch dược."
"Anh nằm đi, em giúp anh lấy thuốc." Nói xong, liền cong người xuống, kéo tủ đầu giường ra.
Bên trong có một lọ Vân Nam bạch dược, còn chưa mở ra.
Tống Nhiễm có chút không vui mà trừng anh một cái: "Đã lớn như thế rồi, cũng không biết tự chăm sóc cho mình."
Thấy Lục Mộ Trầm ngồi ở mép giường, lại giục anh: "Anh nằm xuống đi, em giúp anh bôi thuốc."
"Ừ." Lục Mộ Trầm cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Tống Nhiễm mở lọ thuốc ra, xịt lên mấy về thương trên người Lục Mộ Trầm, sau đó liền bỏ lọ thuốc xuống, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng giúp anh xoa chỗ bị bầm.
Là máu bầm, phải xoa ngay mới được.
Động tác Tống Nhiễm rất nhẹ, xoa làm cho Lục Mộ Trầm phá lệ thoải mái.
"Đau không?" Tống Nhiễm vừa xoa cho anh, vừa hỏi.
Lục Mộ Trầm lắc đầu: "Không đau, cực thoải mái."
"Vậy am xoa cho anh một lát nữa." Tống Nhiễm yên tâm, lại đem cầm lọ thuốc lên, lại xịt lên các vết thương lần nữa.
Sau đó, lại tiếp theo tiếp tục xoa.
Cô cúi đầu, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Trong phòng an an tĩnh tĩnh không có tiếng động, thời gian một chút một chút dịu dàng trôi đi.
Hai mắt cô hơi rũ, rất chuyên chú mà giúp anh xoa thuốc.
Lục Mộ Trầm mãn tâm mãn nhãn (?) cảm động cùng với yêu, bỗng nhiên, tay anh nhẹ nhàng cầm tay cô.
Tay Tống Nhiễm bị cầm, động tác ngừng lại.
"Làm sao vậy?" ngẩng đầu, hỏi.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Lục Mộ Trầm duỗi tay ôm eo cô, Tống Nhiễm ngẩn ra, còn chưa tới kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay để eo hơi dùng sức, giây tiếp theo, cả người cô liền ghé lên người Lục Mộ Trầm.
Cô sợ tới mức hô nhỏ một tiếng, vô thức muốn nâng người lên: "Cẩn thận vết thương..."
Tác giả có lời muốn nói: Tới ~ viết đến có điểm chậm, đại gia thứ lỗi nha!
Ngày mai canh một ở giữa trưa 12 điểm ha ~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tớ muốn tìm truyện: Nữ chính xuyên sách vào nữ phụ mà theo như trong sách thì nguyên chủ là thiên kim bị nhầm. Trong sách, nguyên chủ muốn tranh tài sản với chú nhỏ ( là nam chính trong cả 2 truyện) nhưng bại bởi nữ chính và chú nhỏ. Sau khi nữ chính xuyên vào thì sau này thành đôi với chú nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT