Các bạn nhớ bấm nút "yêu thích" ở từng chương để tăng lượt like lên nha. Cứ được 100 like mình sẽ bạo thêm 1 chương á. ^^

- ---------------------

“Em và Chu Chí Bằng chỉ ra ngoài ăn cơm thôi à?” Mộ Dung Vũ Xuyên nghi ngờ nhìn Seto Minako.

“Vâng, anh ấy rất tốt với em, làm em cảm thấy hơi ngượng.” Gương mặt Minako ửng hồng.

“Chồn chúc tết gà thôi.”

“Cái gì cơ? Chồn? Là gì thế ạ?” Minako khờ khạo tròn mắt hỏi, đôi môi hồng nhuận ướt át khẽ hé mở.

Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức nhớ đến bộ phim người lớn mới xem lúc trưa. Hắn nuốt nước miếng thầm nghĩ: Con bé này không phải cố ý làm như vậy đó chứ??

Cô giáo Sora Aoi liếc mắt đưa tình với hắn, Minako mỉm cười ngượng ngùng nhìn hắn.

Hê hê hê ——

“Vũ Xuyên-kun, anh làm sao vậy?”

Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng tỉnh táo trở lại. Minako đang tò mò nhìn hắn trong khi hắn lại ngồi cười ngu ngốc. “Khụ khụ…” hắn lập tức ra vẻ nghiêm nghị.

“Tiếng Trung của em còn chưa được tốt, lúc nghe giảng bài có vài chỗ chưa hiểu nên muốn thỉnh giáo anh một chút. Nhưng cả buổi chiều anh cũng không đi học. Anh thường xuyên trốn học lắm sao?"

“Đương nhiên là không rồi. Lúc chiều anh có nhiệm vụ khẩn cấp.”

“Ơ?”

“Cục cảnh sát gọi anh đến để giúp điều tra vụ án.” Mộ Dung Vũ Xuyên đột nhiên nhận ra bản thân mình có ưu thế hơn hẳn tên Chu Chí Bằng dốt nát kia.

“Ý anh là bây giờ anh đã bắt đầu xử lý các vụ án hình sự rồi sao?”

“Chuyện nhỏ.” Mộ Dung Vũ Xuyên cố ra vẻ không có gì quan trọng. “Sáng nay có người báo án, ở trước cổng Học viện Phát thanh phát hiện một cái đầu người.”

“Đầu - đầu người?” Minako giật mình nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên, thân người bất giác co lại.

Xem ra cô không phải là một cô gái gan dạ rồi.

Chiếc máy lạnh đời cũ trong thư viện thổi ra từng luồng hơi lạnh kèm theo tiếng “ong ong”. Người ngồi đọc sách trong này rất ít, chỉ còn lại từng hàng giá sách lạnh lẽo vắng ngắt đứng trơ trọi…

“Nói đúng hơn là một cái đầu lâu.”

“Đầu lâu?!” Minako cố gắng nuốt nước bọt.

Rõ ràng là đang sợ muốn chết mà vẫn cứ hiếu kỳ, phụ nữ đúng là loài động vật kỳ quái.

“Ừ, không biết là ai đặt ở đó từ lúc nào. Càng không rõ mục đích của hắn ta hoặc cô ta là gì. Bọn họ không còn cách nào khác bèn gọi anh tới, bởi vì anh có thể thấy được những thứ mà bọn họ không thấy. Mỗi một bộ thi thể đều là cuốn bách khoa toàn thư, những điều nó nói cho em biết còn nhiều hơn so với lúc nó còn sống.”

Mộ Dung Vũ Xuyên xích lại gần cô hơn, đưa hai tay lên ra vẻ đang cầm đồ vật. “Em biết không, anh cầm cái đầu lâu đó trên tay như vầy nè, anh nhìn vào hai hốc mắt đen ngòm của nó vì anh biết nó có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Đó là một loại ngôn ngữ mà những người khác không thể hiểu được.”

Minako kinh ngạc chớp mắt rồi phụt cười thành tiếng. “Anh đang nói đùa đúng không? Lúc trưa ăn cơm với Chí Bồn-kun ảnh cũng nói mấy câu y hệt như vậy để hù doạ em.”

Mộ Dung Vũ Xuyên đập đầu xuống bàn.

“Nhưng mà em cũng rất hy vọng có thể tự mình đến hiện trường vụ án để trải nghiệm một chút. Dù sao tương lai em cũng phải trở thành một pháp y mà.”

Người Nhật Bản đúng là bị đa nhân cách. Hình ảnh Minako vừa cầm dao giải phẫu vừa nhe răng cười với một thi thể máu me be bét chợt xuất hiện trước mắt Mộ Dung Vũ Xuyên.

“Cô bé xinh đẹp như em sao lại muốn làm bác sĩ pháp y?” Mộ Dung Vũ Xuyên tò mò hỏi.

“Cha em là một người rất nổi tiếng trong giới pháp y Nhật Bản, ông đã phá được không biết bao nhiêu là vụ án khó. Các cảnh sát hình sự và thám tử trong nước đều rất kính trọng ông đó!”

“Khoan đã, chẳng lẽ cha em chính là Seto Sugi, người có danh tiếng hiển hách trong giới pháp y thế giới?” Lần này đến lượt Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình.

Seto Minako thành thật gật đầu. “Cha em vẫn luôn hy vọng có một đứa con trai để kế thừa nghiệp cha, trở thành một vị pháp y tài năng và xuất sắc hơn cả ông. Nên ông dồn hết tâm tư để đào tạo anh trai em, thế nhưng anh ấy lại rất phản cảm với ngành pháp y, anh ấy chỉ muốn sống cuộc sống của một người bình thường. Anh em còn nói nếu cứ nhìn mấy cảnh tượng tàn nhẫn đó hoài thì sớm muộn gì ảnh cũng phát điên.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau khi tốt nghiệp đại học, anh em trở thành bác sĩ pháp y chính thức. Vào năm thứ ba hành nghề pháp y, anh ấy mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, thậm chí còn có khuynh hướng muốn tự sát. Cuối cùng đành phải bỏ nghề.” Vẻ mặt Minako vô cùng ảm đạm.

“Cho nên em mới chọn học ngành pháp y?”

“Em vốn muốn trở thành bác sĩ để cứu người. Nhưng em thật sự không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng của cha.”

“Thật ra cái nghề này không thích hợp với em đâu. Chỉ có loại người thần kinh thô lại vô tâm vô phế như anh mới không phát điên thôi. Nếu em chọn học ngành điện ảnh truyền hình, đặc biệt là làm diễn viên đóng phim, thì nói không chừng em sẽ thăng tiến rất nhanh đó.”

“Sao cơ ạ?”

“Không có gì, không có gì. Ha ha ha.”

“Cho dù thế nào thì em cũng sẽ cố gắng, xin anh hãy giúp em. Xin nhờ anh ạ! Korekara osewa ni narimasu!” Minako cung kính khom người với Mộ Dung Vũ Xuyên.

(Chú thích: Từ giờ xin phiền anh giúp đỡ.)

“Nói bô lô ba la cái gì thế không biết, ha ha. Em thật khách sáo.” Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ thấy trong lòng lâng lâng.

“Em sẽ không để cha thất vọng đâu. Cha là thần tượng của em!” Minako tràn đầy tự tin nói.

Quả nhiên vẫn là đứa con nít sùng bái cha. Mộ Dung Vũ Xuyên nghĩ thầm trong lòng.

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play