“Theo bảng thông tin cá nhân thì nạn nhân 18 tuổi, hoàn toàn phù hợp với độ mài mòn của răng hàm.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói. “Trước khi bắt đầu khám nghiệm, thi thể đã được ướp lạnh khoảng ba tiếng đồng hồ. Các khớp xương ngón tay ngón chân đã bắt đầu co cứng. Phần lưng và tay chân thi thể đã xuất hiện vết hoen tử thi, hiện tượng này là do máu theo trọng lực tụ về những vị trí này mà tạo thành, đây là hiện tượng thường thấy ở các thi thể.”
Minako ngậm kẹo bạc hà trong miệng, vị the mát cay nồng khiến cô muốn chảy nước mắt. Trong lòng cô miên man suy nghĩ về hình dáng của Trần Mộng Dao lúc còn sống.
“Mười sáu chiếc răng nhọn mọc phía trước trên hai hàm đều đã bị nhổ, suy đoán hung thủ làm vậy để thuận tiện cho việc cưỡng ép quan hệ tình dục bằng đường miệng. Hạ thân thi thể sưng đỏ, phần xương mu có vết trầy xước, có thể khẳng định lúc còn sống nạn nhân đã bị xâm phạm tình dục.” Hắn lật phần mông của thi thể lên rồi đút ngón tay vào. “Cơ vòng hậu môn bị lật ra ngoài, bên trong trực tràng có vết rách, rõ ràng đã bị xâm phạm tình dục đường hậu môn.”
Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng nhiên dừng lại. Hình ảnh cô gái bị nhốt trong căn phòng tối tăm mịt mờ ấy dường như đang hiện ra trước mắt hắn.
Có phải cô gái đã bị hung thủ nhổ răng lúc cô còn đang tỉnh táo?
Liệu cô có cảm giác được nỗi đau đớn khi hung thủ tàn nhẫn xé rách trực tràng của mình?
Lúc bị đóng đinh vào cọc gỗ cô có cảm nhận được đau đớn hay không?
Loại độc kia rốt cuộc đã tàn phá ý thức của cô đến mức nào?
Pháp y chỉ có thể giám định được những thương tổn vật lý trên cơ thể cô. Không ai biết được vào lúc đó, ở nơi đó, cô gái rốt cuộc đã nhìn thấy những gì. Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ có thể đưa ra suy đoán mà thôi.
Chẳng hiểu sao trước mắt hắn lại hiện ra gương mặt đầy lệ của Minako trong phòng cấp cứu. Trái tim hắn lại nhói lên.
Hắn quay đầu nhìn thấy Minako vẫn khoẻ mạnh đứng bên cạnh mình. Trước khi ánh mắt hai người kịp chạm nhau, hắn đã quay đi nhìn về phía thi thể để không ai kịp nhận ra vẻ bối rối trong mắt hắn.
Cảm thấy bầu không khí hơi bị đè nén, Mộ Dung Vũ Xuyên nói với Minako: “Đi lấy nước cho anh.”
“Lúc này mà anh lại muốn uống nước?” Minako nhíu mày nhìn thi thể rồi nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Anh khát!” Hắn lớn tiếng kêu lên.
“Được rồi được rồi, em đi lấy cho anh đây.” Minako bĩu môi bước ra khỏi phòng.
“Anh muốn uống nước cam ép.”
“Biết rồi!” Minako giậm chân tức giận, có phải cô đang chăm sóc một đứa trẻ không vậy?
Cô chạy lên ba tầng lầu, khó khăn lắm mới xin được một chai nước cam ép của một nữ cảnh sát tên là Cao Băng trong đội cảnh sát hình sự, rồi vội vội vàng vàng trở về phòng khám nghiệm pháp y để nghe Mộ Dung Vũ Xuyên phàn nàn: “Sao em chậm chạp quá vậy? Không phải người Nhật Bản đều rất nhanh chân lẹ tay hay sao?”
Minako nén giận đưa chai nước đến trước mặt hắn.
Mộ Dung Vũ Xuyên cau mày: “Em bảo anh làm sao mà uống được đây?”
“Chứ anh muốn thế nào nữa?”
“Làm ơn đi cô nương. Anh vừa mới chạm vào thi thể, em bảo anh dùng bàn tay này cầm đồ uống đưa lên miệng hay sao?”
Minako tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, dường như mọi nhẫn nại hiền dịu ngày thường của cô đều đã bay đi đâu hết. Cô vặn mở nắp chai rồi hung dữ đặt miệng chai ngay miệng Mộ Dung Vũ Xuyên.
Trong lòng Mộ Dung Vũ Xuyên vô cùng thoải mái. Ai bảo cô gái ngốc này cứ dày vò hắn. Ai bảo cô cứ ân cần với Kiều Khải làm gì? Hắn cảm thấy thật vui vẻ vì đã báo được thù…
“Chà.” Hắn lại thở dài. “Em chẳng chịu động não gì hết, miệng bình nhỏ như vậy anh uống đến bao giờ mới xong? Còn không biết lấy một cái ly tới… Ưm —”
Không thể nhịn được nữa, Minako đột nhiên dùng sức nhét cái chai vào trong miệng hắn. Cũng may sức cô không mạnh, chứ nếu đổi lại là Lục Tiểu Đường thì chắc cái chai đã chui tọt vào bụng hắn rồi.
“Khụ khụ khụ khụ khụ… Em… khụ khụ khụ… muốn làm anh sặc chết hả?”
Minako trưng ra vẻ mặt vô tội: “Ai bảo anh cao như vậy, em với không tới.”
“Sao em không nói tại vì em quá thấp? Ở Trung Quốc người ta gọi là “lùn” đó có biết không!”
“Em không có thấp! Cũng không có “lùn”! Mẹ em bảo dáng người của em là kiểu bọn con trai thích nhất!” Minako hổn hển gào lên, “Baka yarou!!!”
(Chú thích: “Đồ ngốc!”)
Gào xong cô mới giật mình che miệng. Võ Bưu và Mộ Dung Vũ Xuyên đều sững người ngơ ngơ ngác ngác nhìn cô…
Người thì nhỏ mà giọng thì to ghê gớm. Không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng là khiến người khác kinh ngạc ngay.
Minako nhanh chóng trở lại làm một chú chim nhỏ, cô đỏ mặt cúi người xin lỗi Mộ Dung Vũ Xuyên: “Mōshiwakearimasen. Mōshiwakearimasen.”
(Chú thích: “Thành thật xin lỗi.”)
“Đàn anh, để em giúp anh.” Cô đưa tay lên định cầm chai nước trong miệng Mộ Dung Vũ Xuyên.
Rốt cuộc Võ Bưu cũng không nhịn nổi nữa, ông nổi giận hầm hừ nói: “Này, hai cô cậu nếu như muốn giỡn hớt, tán tỉnh nhau thì làm ơn đổi chỗ khác giùm. Làm trò trước mặt người chết là không tôn trọng linh hồn người ta đấy!”
Mộ Dung Vũ Xuyên gãi đầu.
Mặt Minako lại càng đỏ hơn.
“Mộ Dung Vũ Xuyên, tôi muốn hỏi cậu…” Võ Bưu nói.
“Vâng?”
“Có phải cậu thấy trên người nạn nhân không còn manh mối nào hữu dụng nữa đúng không?”
Ánh mắt Võ Bưu nhìn hắn vô cùng sắc bén.
Mộ Dung Vũ Xuyên chép miệng trình bày. “Đúng thật là có hơi khó khăn. Hung thủ sử dụng thuốc tẩy làm sạch toàn thân nạn nhân từ trong ra ngoài. Tất cả manh mối từ lông tóc, dịch thể đến vết máu… đều đã bị loại bỏ sạch sẽ. Hắn đã trở nên xảo quyệt hơn rất nhiều.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT