Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^

===============

Mộ Dung Vũ Xuyên đứng ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt. Mãi một lúc sau hắn mới hoàn hồn bừng tỉnh.

Hắn chạy đến trước thập tự giá quan sát. Cô gái bị treo trên cao, vị trí bàn chân cô đã ngang ngửa tới eo hắn. Hắn nhìn quanh một chút rồi kéo một rương gỗ đến dưới chân thập tự giá, tự mình leo lên.

Mộ Dung Vũ Xuyên do dự nhìn cô gái rồi quay đầu nhìn về phía cửa. Tào Thanh đang đứng ngay ngưỡng cửa, gương mặt ngơ ngác không khác gì hắn ban nãy. Hắn lập tức gọi tỉnh cậu ta: “Anh nhanh tới đây giúp tôi!”

“A.” Tào Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng chạy tới.

Seto Minako là người tới sau cùng. Vừa nhìn thấy tình cảnh của cô gái, cô sợ đến mức không dám bước chân vào phòng.

“Cô…cô ấy chết rồi sao?” Cô run rẩy hỏi.

“Không biết, trước tiên phải đưa cô ấy xuống đã.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói nhanh.

Minako thấp thỏm bước đến gần, tay cô bịt chặt miệng nhưng không ngăn được hai hàng nước mắt tuôn rơi.

“Đừng có đứng đấy khóc nữa.” Mộ Dung Vũ Xuyên phân phó. “Minako, em về bệnh viện gọi các bác sĩ mang cáng cứu thương đến, nhớ mang theo kềm.”

“Kềm ạ?”

“Tay chân cô ấy đều bị đóng đinh lên cọc gỗ, chúng ta phải rút đinh ra trước đã. Đi mau đi!”

“Vâng.” Minako tỉnh ngộ, lập tức xoay người chạy đi.

Mộ Dung Vũ Xuyên lại tiếp tục quan sát cô gái. Hắn không biết chính xác cô gái có còn sống hay không.

“Cô vẫn ổn chứ?” Hắn lớn tiếng hỏi.

Cô gái không hề có chút phản ứng nào, hai mắt vẫn hờ hững nhìn vào hư không.

Hai cánh tay cô bị cột vào hai đầu cọc gỗ bằng dây thừng. Trừ đinh sắt trên hai tay hai chân, hắn không nhìn thấy trên thân thể cô có một vết thương rõ ràng nào. Làn da trắng nhợt hơi ửng hồng lên, mặc dù nhiệt độ trong căn phòng này vô cùng lạnh lẽo nhưng thân thể cô lại nóng hầm hập.

Da dẻ cô trơn láng đến kỳ lạ, nơi bí ẩn giữa hai chân vô cùng sạch sẽ, không có lấy một sợi lông nào.

Mộ Dung Vũ Xuyên đặt tay dưới mũi cô, cảm nhận được một ít hơi thở âm ấm. Hắn nhìn sang Tào Thanh, lúc này cậu ta đã đổ đầy mồ hôi lạnh, môi tím ngắt như thể sắp bộc phát bệnh tim.

Rốt cuộc Minako cũng dẫn theo bác sĩ chạy vội vào phòng. Hai vị bác sĩ vừa vào trong nhìn thấy tình hình trước mắt đã sợ đến choáng váng, luống cuống tay chân không biết phải làm gì.

Mộ Dung Vũ Xuyên ý thức được tinh thần mọi người bị chấn động, mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào hắn gánh vác. Hắn trầm giọng nói: “Đưa kềm đã khử trùng cho tôi.”

Hai vị bác sĩ cuống quýt làm theo.

Mộ Dung Vũ Xuyên cầm kềm đã khử trùng kẹp lấy cây đinh sắt đóng trên mu bàn chân cô gái. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, trong bụng lo lắng khi hắn vận sức nhổ mạnh cây đinh ra thì cô gái sẽ đau đớn mà giãy giụa, điều này sẽ khiến cho các vết thương ở tay và chân cô càng bị tổn thương nặng hơn.

Thế nhưng cô gái vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Ổn định lại tâm tình, tay trái Mộ Dung Vũ Xuyên đè lên bàn chân cô gái, tay phải hắn siết chặt kềm từ từ rút cây đinh sắt ra.

Cây đinh sắt dài hơn 10 cm mang theo máu thịt cô gái cuối cùng cũng bị rút ra ngoài. Mộ Dung Vũ Xuyên khó có thể tưởng tượng được khi chiếc đinh này đâm sâu vào bàn chân cô sẽ tạo thành cơn đau đớn khủng khiếp đến mức nào…

“Keng” một tiếng, chiếc đinh sắt bị hắn ném xuống sàn nhà. Trên mu bàn chân cô gái xuất hiện một lỗ hổng, sau đó dòng máu đỏ thẫm bắt đầu tuôn ra từ miệng vết thương.

“Cầm máu rồi băng bó lại cho cô ấy.” Mộ Dung Vũ Xuyên ra lệnh cho hai bác sĩ thực hiện thao tác chữa trị rồi leo lên rương gỗ chuẩn bị rút cây đinh đóng trên bàn tay cô gái ra. “Minako và Tào Thanh đứng ở dưới đỡ lấy thân thể cô ấy nhé.”

“Hức… hức…”

Mọi người luống ca luống cuống rút hết cây đinh này đến cây đinh khác, cuối cùng cũng đỡ được cô gái nằm xuống cáng cứu thương. Nhưng chính lúc này tứ chi cô gái lại bắt đầu co giật… Hàm răng cô run lên va vào nhau lập cập, đầu lắc lư như đang bị điện giật, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn vô cùng…

Mộ Dung Vũ Xuyên nhanh chóng vịn chặt đầu cô gái rồi banh cằm cô ra để cô không vô tình cắn đứt đầu lưỡi của chính mình. Dịch vị trong dạ dày cô trào ra khỏi miệng khiến trong không khí nồng nặc một mùi chua loét như mùi nước trái cây bị thiu.

Mộ Dung Vũ Xuyên và Minako theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn nhau. Bốn ngày trước, cũng trong một nhà vệ sinh mờ mờ ảo ảo, cả hai người đều đã nhìn thấy tình cảnh y hệt như lúc này, đó là lúc Lý Thục Trân thoi thóp sắp chết.

“Cô ấy không còn thở nữa!” Một bác sĩ kêu lên.

Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn vào cổ họng cô gái rồi đâm hai ngón tay vào trong, định làm sạch dịch vị trong cổ họng cô, bỗng nhiên đầu ngón tay hắn đụng phải một vật cứng.

Hắn dùng hai ngón tay chạm vào vật cứng đó. Sau khi mò mẫm một lúc, hắn lôi từ trong cổ họng cô gái ra một túi ni lông căng phồng khiến những người đang đứng chung quanh đều phải giật mình.

Mộ Dung Vũ Xuyên đưa túi ni lông cho Tào Thanh đang hết sức kinh hãi: “Anh cất lại đi, đây là manh mối quan trọng đấy.”

Minako vui vẻ reo lên: “Cô ấy thở lại rồi!”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play