Chương này mình xin tặng bạn @mickywind123, cảm ơn bạn đã đẩy Kim phiếu cho truyện nha. ^^
============
Tối hôm đó, lúc 20 giờ 23 phút.
Tại dãy nhà trệt ở phía đông thành phố.
Lục Tiểu Đường không mở đèn, chỉ lặng lẽ ngồi trên giường. Cả gian nhà chìm trong bóng tối.
Ánh mắt cô đã thích ứng với bóng đêm, chiếc tivi tả tơi nằm trong góc lặng lẽ quan sát một người xa lạ đang ở trong nhà nó. Nó đã từng phát rất nhiều câu chuyện, có chuyện tình yêu, có bi kịch lẫn hài kịch, cũng có chuyện kinh khủng liên quan tới giết người,…
Tối nay liệu nó có chứng kiến thêm câu chuyện nào không?
Mảnh kính thuỷ tinh trên cửa sổ đã nứt toác ra thành hình lưới nhện, từng cơn gió vi vu thổi vào kẽ hở phát ra tiếng rin rít.
Lục Tiểu Đường xé gói mì ăn liền hiệu Đông Lục Phúc, bẻ vụn ra rồi cho vào miệng nhai. Cô nhắm mắt lại thả lỏng người, tựa như đây chỉ là một buổi tối cuối tuần buồn chán chứ không phải đang phá án.
Nếu chiếc tivi này không bị hư thì tốt rồi, cô có thể lấy vài đĩa phim DVD của Hầu Phú Quý ra xem. Cô rất thích ngồi trong bóng tối xem phim kinh dị một mình.
Rất kích thích.
Ngồi xem phim kinh dị trong nhà của một nghi phạm có phải sẽ càng kích thích hơn không nhỉ.
Cô vừa nhìn chiếc tivi bị hư nằm trong góc phòng vừa suy nghĩ xem vết lõm trên đầu nó có ảnh hưởng đến công năng chiếu phim của nó hay không.
Chiếc tivi vẫn nhất quyết không sáng màn hình. Nó đã không còn tin tưởng ở con người nữa rồi. Tối qua người kia muốn giết nó, đến hôm nay người này lại còn muốn hành hạ nó thế nào nữa đây?
Nó yên tĩnh nằm đó thi gan với cô.
Trong không khí bỗng truyền đến một sự rung động vô cùng nhỏ.
Lỗ tai Lục Tiểu Đường rất thính, cô bỗng ngồi thẳng người lên, dồn hết sự chú ý về một phía.
“Sàn sạt — sàn sạt —”
Không sai, có ai đó đang lặng lẽ tiếp cận căn nhà này.
Ngoài cửa sổ không có lấy một bóng người. Chắc chắn hắn đã khom lưng lại như một con mèo nhìn thấy chuột, giấu mình trong bóng tối để chờ phát lực lao lên.
Ta không nhìn thấy hắn, nhưng hắn vẫn tồn tại ở đó, chậm rãi tiến lại gần ta.
Ta không biết hắn là ai.
Cũng chẳng rõ hắn muốn làm gì.
Lục Tiểu Đường nín thở nuốt hết mì vụn còn sót trong miệng rồi rón rén bước xuống giường, nấp sau cánh cửa, toàn thân cô đứng ép sát vào tường.
Kẻ đó đã bước vào sân. Hắn do dự một lát rồi đi vòng bên hông nhà chứ không đẩy cửa bước vào.
Lỗ tai Lục Tiểu Đường vẫn dán sát vách tường để lắng nghe động tĩnh của hắn. Kẻ đó đã vòng ra sau nhà. Cô quay đầu nhìn lại. Là phòng bếp — hắn muốn tiến vào từ phòng bếp…
Trái tim Lục Tiểu Đường đập điên cuồng. Đây có phải là kẻ cô muốn tìm không? Liệu hắn ta có liên quan gì đến cái chết của Lý Thục Trân không?
Cô nhẹ nhàng bước đến bên cửa phòng bếp như một con mèo. Xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy một bóng người đang dán sát vào cửa sổ phòng bếp. Trong bóng tối cô không nhìn rõ mặt hắn, thậm chí việc hắn là nam hay nữ cô cũng không phân biệt được, nhưng chỉ cần hắn đặt chân vào trong phòng bếp thì cho dù có mọc cánh hắn cũng không tài nào chạy thoát khỏi tầm tay cô.
Lục Tiểu Đường nín thở, dồn lực vào tay và chân chờ bộc phát.
Cửa sổ bị đẩy ra không một tiếng động. Kẻ đó cực kỳ cẩn thận, hắn đặt một tay lên bệ cửa sổ rồi dùng sức leo lên.
Đó là một người đàn ông, nhưng đầu hắn đội nón trượt tuyết bằng len che kín mặt, chỉ chừa ra đôi mắt. Hắn ngồi xổm trên bệ cửa sổ rồi cẩn thận quan sát tình huống trong phòng. Lục Tiểu Đường đã chuẩn bị chạy ra tóm hắn.
Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Lục Tiểu Đường đã dồn toàn lực chú ý vào người trước mắt mà không hề nhận ra trong bóng tối có một vị khách không mời mà đến khác. Hắn xuất hiện trên đỉnh đầu cô rồi nhẹ nhàng tuột xuống đáp lên vai cô mà không phát ra một âm thanh nào.
Lục Tiểu Đường quay đầu lại nhìn hắn. Hắn nằm úp sấp trên vai Lục Tiểu Đường giương mắt nhìn cô.
Hắn không phải là một con người.
Hắn có tám con mắt, hai con mắt đang nhìn chằm chằm Lục Tiểu Đường, sáu con mắt còn lại quan sát khắp nơi trong phòng. Hắn có tám chân, cái nào cái nấy đều thon và dài hơn chân Lục Tiểu Đường nhiều. Hắn còn có thể lôi từ trong bụng ra từng sợi tơ mỏng rồi đan thành những hình thù phức tạp, trong khi Lục Tiểu Đường đến cả bít tất cũng chả đan được.
Hắn không sợ Lục Tiểu Đường, nhưng Lục Tiểu Đường vô cùng sợ hắn.
Cô nàng Lục Tiểu Đường đai đen Taekwondo đầu đội trời chân đạp đất không thua kém gì bậc mày râu chỉ sợ duy nhất một thứ, chính là con quái vật có tám mắt tám chân, toàn thân đầy lông mà người ta gọi là nhện này.
Cô run rẩy cả người, hấp tấp đưa tay lên che miệng lại nhưng vẫn không giấu được tiếng “A” vừa thốt ra.
Gã đàn ông đang ngồi xổm trên bệ cửa sổ phòng bếp, vừa nghe tiếng động đã lập tức kinh hãi. Hắn xoay người định nhảy ra ngoài.
Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, Lục Tiểu Đường tông cửa chạy ra, từ xa bay tới đá cho hắn một cước khiến hắn kêu lên một tiếng “Ui da” rồi té ra ngoài cửa sổ.
Trong lúc Lục Tiểu Đường nhảy lên bệ cửa sổ thì hắn đã lăn lông lốc dưới đất rồi bò dậy, khập khiễng chạy về phía đồng cỏ hoang ở đằng xa. Lục Tiểu Đường lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo hắn.
Cô thật hận không thể chụp lấy hắn rồi giật phắt cái nón trượt tuyết trùm đầu hắn ra để nhìn kỹ gương mặt đó. Trong mắt cô lúc này chỉ còn kẻ đột nhập, cô dồn sức vào cặp chân dài, càng chạy càng gần…
Chân tướng dường như cũng đang ở ngay trước mắt cô, càng lúc càng gần hơn…
Một tiếng súng đanh gọn đột ngột vang lên.
Màn đêm chợt như vỡ ra.
Tiếng súng vang lên từ phía sau lưng Lục Tiểu Đường, cô chỉ kịp cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể đột nhiên nóng rực lên trước khi té nhào vào trong bụi cỏ.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT