Chương này để ăn mừng truyện đạt 300 lượt like, cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho truyện ạ. ^^
============
“Tôi muốn uống nước.” Thôi Bác hạch sách.
Lục Tiểu Đường lấy một ly nước ấm đặt trước mặt hắn, còn nhân tiện thả vào mấy lá trà. Vẻ mặt cô ôn hoà mềm mỏng ngồi đối diện nhìn hắn.
“Sao tự dưng lại khách sáo với tôi rồi người đẹp? Có phải gặp phiền phức rồi không?” Thôi Bác liếc cô một cái.
Lục Tiểu Đường vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi, trong lòng lại đang suy tính cách để vào chủ đề chính.
“Đương nhiên là cô sẽ gặp phiền phức rồi.” Thôi Bác không ngừng lúc lắc chân ghế. “Lát nữa khi luật sư đến, tôi nhất định sẽ nói với ông ta là các người đánh đập tôi.”
“Sao phải làm vậy chứ? Người bạn kia của tôi không được hiểu chuyện cho lắm.” Lục Tiểu Đường mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng. “Thật ra chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu mấy câu hỏi để hiểu rõ tình hình thôi, chẳng lẽ bạn gái cậu mất tích mà cậu không lo lắng chút nào sao?”
“Tôi có lo lắng hay không cũng không liên quan đến các người. Tôi muốn nói thì nói, không muốn nói thì cứ không nói đấy. Tóm lại, các người sử dụng bạo lực với tôi thì tôi sẽ tố cáo hết.”
“Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt.” Lục Tiểu Đường nói ra một câu thoại kinh điển trong phim truyền hình. “Thôi, cậu nói cho chị nghe đi, nói xong thì chị thả cậu về, như vậy tốt biết bao nhiêu. Nếu cậu thấy thiệt thòi thì chị có thể mời cậu ăn một bữa cơm.”
“Cô bao nhiêu tuổi mà tự xưng là chị? Tôi đã hai mươi lăm rồi đấy.”
“Thật sao? Trông cậu còn trẻ thế mà?” Lục Tiểu Đường nghĩ thầm, không ngờ mày lại già như vậy, ôn thi đại học chắc phải đến mấy năm, đúng là đồ ngu.
“Bây giờ cô có nịnh nọt tôi thì cũng đã muộn rồi.” Thôi Bác càng nói càng tức giận. “Tôi nói cho cô biết, tôi cứ cắn riết lấy cô không tha đấy, nhất định sẽ lột được bộ cảnh phục này của cô xuống, cô cứ chờ đến lúc mặc váy ngắn ra đứng đường nuôi thân đi nhé.”
Bình tĩnh. Phải bình tĩnh. Lục Tiểu Đường trưng ra khuôn mặt vô tội. “Tôi có làm gì đâu?”
“Các người đánh tôi, cảnh sát sử dụng bạo lực với dân, điều này cô chối không được đâu.”
“Cậu nặng bao nhiêu? 65 ký? Cao khoảng 1m7 phải không?” Lục Tiểu Đường giả vờ làm vẻ mặt ngây thơ vô tội, giọng nói trở nên trẻ con như của một cô gái nhỏ: “Tôi từ trước đến giờ không hề sử dụng bạo lực đối với nghi phạm. Các ngài hãy tin tưởng tôi. Hắn ta cao to như vậy, tôi còn sợ hắn có thể làm hại tôi nữa cơ.”
Thôi Bác híp mắt lại. “Cô cho là người ta sẽ tin tưởng màn kịch vụng về này của cô sao?”
“Đương nhiên rồi.” Lục Tiểu Đường nói: “Đúng như cậu nói, tôi là một cô gái xinh đẹp phải không nào?”
Thôi Bác im lặng hơn một phút. Hắn nhìn tờ báo đặt trên bàn đang mở ở trang tin tức về vụ mưu sát Lý Thục Trân.
“Vẻ ngoài xinh đẹp thì tốt lắm sao?” Thôi Bác chỉ vào tờ báo. “Cô có để ý thấy cô và cô gái này trông khá giống nhau không?”
“Vậy sao?”
“Cô ta sau khi bị lột sạch lại bị người ta đặt lên bồn cầu rồi mổ bụng phanh thây. Khặc khặc khặc.” Trong ánh mắt Thôi Bác lộ ra sự hung ác.
Lục Tiểu Đường bỗng nhiên hoảng hốt. Cục cảnh sát đã nghiêm ngặt phong toả tin tức này, đến báo chí cũng không biết để đưa tin, làm sao mà hắn biết được? Là do có người tiết lộ tin tức, hay là…
“Tôi nói có đúng không?”
“Đúng thật là vậy.”
Thôi Bác liếm môi. “Hy vọng người đẹp như cô khi đi nhà vệ sinh nhớ cẩn thận một chút.”
“Ồ?”
“E là cũng có kẻ muốn tiếp cận cô, thừa dịp cô không hề đề phòng mà nhào tới đè cô xuống…”
Cơn tức giận chậm rãi dâng lên trong lòng Lục Tiểu Đường. “Mồm cậu lúc nào cũng thối tha như mấy bà già ngoài chợ vậy sao?”
“Tôi tưởng là cô muốn nghe tôi nói chuyện? Nên tôi nói cho cô nghe đây. Tôi biết trước khi chết cô ta bị cưỡng hiếp.”
“Cậu biết??”
“Cô cho rằng tôi chính là người đã cưỡng hiếp rồi giết chết cô ta có phải không?”
Tim Lục Tiểu Đường đập thật nhanh. “Vậy cậu có cưỡng hiếp cô ta không?”
“Biết đâu đấy…” Thôi Bác càng lúc càng lắc lư ghế nhanh hơn, tựa như một đứa bé trai đang vắt óc nghĩ hết biện pháp để gây sự chú ý với người khác. “Biết đâu tôi chính là kẻ đã giết cô ta, cô muốn nghe mấy chuyện này phải không?”
“Đúng vậy,” Lục Tiểu Đường nghiêng người về phía trước. “Sao hả? Lẽ nào cậu không dám kể ra sao?”
Thôi Bác cũng nghiêng người về phía cô, cái mũi bóng nhẫy của hắn gần như sắp chạm vào mũi cô. “Cô ta bị đặt lên bồn cầu có phải không?”
“Cậu nói cho tôi biết đi.”
“Lúc cô ta đang rửa tay, tôi đột nhiên nhào tới ôm cô ta từ phía sau. Cô ta giãy giụa liên tục, tôi kéo cô ta vào trong buồng vệ sinh, đặt cô ta ngồi lên bồn cầu, giơ hai chân lên cao, rồi tôi chơi cô ta thật mạnh. Cô ta rất thích được chơi kiểu này, cứ thế bị tôi chơi tới chết.”
Lục Tiểu Đường lạnh lùng nhìn hắn. “Cậu mà làm nổi sao?”
Thôi Bác giống như vừa bị cô làm nhục, cất cao giọng nói: “Đương nhiên không chỉ có vậy! Tôi còn lấy dao rạch bụng cô ta ra, bắn vào trong đó, bắn liên tục một tiếng đồng hồ, cô có nghe rõ chưa?”
“Sao cậu không nói cho tôi biết cậu đã làm gì Trần Mộng Dao?”
“Thôi Bác giật mình, ngồi lọt thỏm vào ghế. “Tôi chẳng làm gì cô ta cả.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT