Võ Bưu vừa nói xong sắc mặt Hầu Phú Quý đã trắng bệch. Ông ta kích động la lớn: Tôi không có giết người!”

Ông ta nhảy ra khỏi ghế nhưng bị Võ Bưu nhấn vai ép ngồi xuống. “Anh sợ đúng không?” Trong ánh mắt Võ Bưu hàm chứa một nụ cười lạnh lẽo.

“Tôi sợ.”

“Bởi vì anh đã giết người.”

“Tôi không có!”

Nói xong câu đó Hầu Phú Quý đã té xuống sàn xi măng.

Người động thủ không phải Võ Bưu mà là Tiếu Kiến Chương, gã xông lên đạp Hầu Phú Quý một cước khiến ông ta ngã sõng soài ra đất. Không đợi ông ta đứng lên, gã níu cổ áo ông ta tát liên tục mười mấy cái.

Gương mặt Hầu Phú Quý lập tức sưng to lên như trái bóng da.

“Khai thật đi.” Võ Bưu vỗ vỗ vào vai ông ta.


Lục Tiểu Đường ngồi bên ghế phụ nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ xe. Ánh đèn đường hắt vào trong xe rọi lên người cô, nhưng thần trí cô lúc này đã lang thang tận đẩu tận đâu.

“Tổ trưởng, cô có cho rằng Hầu Phú Quý là kẻ bị tình nghi không?” Tài xế Thẩm Đào đột nhiên đặt ra một câu hỏi.

“Hừm…” Lục Tiểu Đường cũng đang tự hỏi trong lòng, người đàn ông nhỏ thó gầy gò đó có thể là hung thủ được sao?

“Nhìn bề ngoài trông ông ta cũng không giống loại người sẽ đánh vợ mình.” Thẩm Đào dường như nhìn ra sự nghi hoặc trên mặt cô.

“Dù sao đó cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước. Thân hình ông ta trông không mấy cường tráng, cũng đã ngót nghét 50 tuổi rồi, tôi cho rằng ông ta khó có khả năng khống chế được một người phụ nữ 27 tuổi có sức khoẻ tốt.” Lục Tiểu Đường nói ra suy nghĩ của mình.

“Nhưng ly trà đó đúng thật là do Hầu Phú Quý bưng lên cho Lý Thục Trân. Nếu trong túi lá trà có vấn đề, vậy rõ ràng là…”

“Vậy cũng không thể khẳng định là do Hầu Phú Quý làm. Túi lá trà không cất bên trong quầy mà được đặt công khai trên bàn như thế, về mặt lý thuyết thì bất kỳ ai bước vào tiệm ăn đó cũng đều có khả năng bỏ độc vào lá trà.”

Thẩm Đào không nói thêm gì.

Lục Tiểu Đường chợt đặt ra nghi vấn: “Giả sử Hầu Phú Quý không phải là thủ phạm, người nữ phục vụ kia cũng có thể loại trừ, như vậy lúc đó người có khả năng gây án nhất là ông chủ tiệm Trương Vĩnh Hải đúng không?”

Không chờ Thẩm Đào trả lời, cô đã tiếp tục suy luận: “Seto Minako phát hiện ra thi thể Lý Thục Trân vào khoảng 1 giờ 20 phút. Lúc đó Hầu Phú Quý vừa mới rời đi, chỉ có Trương Vĩnh Hải và người nữ phục vụ đang trông coi cửa tiệm. Mộ Dung Vũ Xuyên và Minako vẫn luôn ở trong tiệm trước và sau khi vụ án xảy ra. Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi quay lưng về phía quầy thu ngân, Minako thì ngồi đối diện.

Lúc trước tôi đã từng hỏi Minako, cô ấy nói trong tiệm rất vắng khách, Trương Vĩnh Hải vẫn luôn ngồi trong quầy thu ngân, chỉ thỉnh thoảng mới đi đưa nước cho khách, cũng có một lần bước vào nhà vệ sinh trước khi Lý Thục Trân vào đó. Hay nói cách khác, anh ta có thời gian gây án và cũng có khả năng mai phục sẵn trong nhà vệ sinh nữ. Nhưng vấn đề là vào lúc nào? Anh ta mất bao nhiêu thời gian để gây án? Mười phút hay mười lăm phút? Chưa kể còn phải cộng thêm thời gian mai phục chờ Lý Thục Trân bước vào.

Nhưng trên thực tế anh ta cũng không rời khỏi quầy thu ngân quá lâu, nếu không đã sớm bị người khác nghi ngờ. Cũng có thể nói, nếu anh ta thật sự là hung thủ thì thời gian gây án của anh ta nhất định phải chính xác đến từng giây từng phút, đặc biệt phải tính toán vô cùng chính xác thời gian chất Benladon trong nước trà phát huy công hiệu.”

“Chắc anh ta phải là một cỗ máy tính giờ vô cùng chuẩn xác mới có thể làm được chuyện này.” Thẩm Đào kết luận.

Lục Tiểu Đường lại một lần nữa rơi vào trầm tư. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Trước đó cô cho rằng Trương Vĩnh Hải và Hầu Phú Quý đều có khả năng gây án rất lớn, thế nhưng bây giờ cô đã bắt đầu hoài nghi trực giác của mình.

Thập tự giá… bản Kinh Thánh… vết dao tỉnh táo và hoàn mỹ… mầm cây Benladon… một kẻ có tín ngưỡng, có học thức, bụng dạ thâm trầm, tư duy kín đáo…

Hai người đó thoạt trông cũng không mấy phù hợp với những đặc điểm trên.

Hoặc là do một trong hai người che giấu quá tốt.

Cô cũng rất mong phương pháp phá án có thể giống như trong các bộ tiểu thuyết, chỉ cần khéo léo tìm ra một manh mối quan trọng được che giấu kỹ trong các tình tiết của vụ án là có thể ngồi yên trên ghế sô pha rồi dựa vào sức tưởng tượng phong phú để bóc tách từng lớp sự thật tìm ra đáp án.

Nhưng đó chỉ là trong tiểu thuyết, không phải là hiện thực.

Tội phạm trong hiện thực có lẽ cũng chẳng cần tới chỉ số thông minh hay trình độ học vấn cao gì cả. Có thể là động cơ của hắn rất đơn giản, hoặc có thể bình thường hắn có vẻ là người lương thiện, lại thêm một chút yếu tố ngẫu nhiên, thế là hắn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật; đôi khi chỉ bởi vì có một dấu chân mờ nhạt trong xó xỉnh nào đấy mà không ai chú ý tới, hoặc là công tác điều tra phá án có một khâu làm qua loa cũng có thể khiến toàn bộ công sức điều tra đổ sông đổ biển.

Ác giả ác báo chỉ là lý tưởng của con người. Nếu chính nghĩa không đủ mạnh mẽ thì tội ác sẽ lập tức tràn lan.

Đối với Lục Tiểu Đường thì hiện nay số lượng manh mối có thể điều tra cũng không nhiều, nếu tên tội phạm thực sự nằm trong danh sách những kẻ bị tình nghi thì xem như bọn họ quá may mắn rồi.

“Ngày mai chúng ta phải bắt đầu điều tra từ đâu đây?” Thẩm Đào hỏi.

“Tôi sẽ đến Học viện Phát thanh xem sao.” Lục Tiểu Đường phân phó. “Anh Thẩm, anh cùng Tào Thanh và Phạm Hiểu Bằng tập trung điều tra và loại trừ dần danh sách người bị tình nghi nhé.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play