Chương này để ăn mừng truyện đạt được hơn 1000 lượt xem, cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho truyện ạ. ^^

===============

“Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi đã có chưa?” Cục trưởng Lý Phong ngồi sau bàn làm việc nhìn Võ Bưu.

Võ Bưu do dự một chút rồi nói: “Dạ chưa có.”

Lý Phong không nói một lời.

Võ Bưu đành giải thích: “Chúng tôi đang sắp xếp lại các kết quả khám nghiệm, sẽ cố gắng hoàn thành sớm để gửi cho anh xem.”

“Tôi muốn biết…” Lý Phong dừng lại một chút. “Con gái của tôi rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.”

Võ Bưu giật mình. “Thật ra cảnh sát Lục hiểu rõ tình hình vụ án này hơn tôi nhiều. Từ khi vụ án xảy ra cho đến bây giờ cô ta đều ở bên cạnh nạn nhân.. ừm.. con gái của anh. Nhóm tôi còn đang bận túi bụi với vụ án nữ sinh trung học trường ngoại ngữ dân lập bị giết hại ngày 12 tháng 8, nên không nắm cặn kẽ thông tin vụ án mới bằng cảnh sát Lục.”

(Chú thích: đoạn này là do sai sót của tác giả, lúc ban đầu tác giả để ngày xảy ra vụ án ở trường dân lập Giai Hối là ngày thứ Sáu 05/08, sau đó thời điểm phát hiện đầu lâu trong ba lô là thứ Hai ngày 15/8, tức là cách đó hơn 1 tuần. Nhưng từ đoạn này trở đi tác giả lại ghi ngày xảy ra vụ án ở trường Giai Hối là thứ Sáu 12/08, nhằm rút ngắn thời gian xảy ra giữa các vụ án. Mình đã sửa lại thời gian ở các chương đầu tiên cho thống nhất rồi. ^^)

Lý Phong dời mắt sang Lục Tiểu Đường đang đứng bên ngưỡng cửa. “Cảnh sát Lục nắm rất rõ thông tin vụ án này có phải không?”

“Vâng.” Lục Tiểu Đường cảm nhận được bầu không khí đè nén trong phòng Cục trưởng.

“Con bé có phải bị cưỡng hiếp?”

“Vâng.”

“Vết thương trên người nó có nặng không?”

“Chuyện này cũng khó nói lắm.”

“Khó nói?!”

“Vâng, không biết Cục trưởng muốn hỏi về phương diện nào?”

“Trên người con bé có vết dao, ngang một nhát dọc một nhát, có phải thế không?”

“Vâng.”

“Tôi hỏi liên tiếp mấy câu mà cô chỉ biết đáp có mấy chữ “vâng” và “khó nói” thôi à?” Sắc mặt Lý Phong vô cùng khó coi.

Lục Tiểu Đường lấy hết dũng khí đứng thẳng người lên: “Cục trưởng, nếu ngài muốn vụ án này sớm được phá, có thể cho phép tôi hỏi ngài mấy câu hỏi được không?”

Lý Phong nghi hoặc nhìn cô. “Hỏi tôi?”

“Vâng.”

“Cô muốn hỏi tôi chuyện gì?”

“Trước khi gặp chuyện mấy ngày, chị ấy có gặp gỡ người lạ nào không?”

“Tôi không ở cùng với con gái.” Giọng của Lý Phong rất gượng gạo. Sau một lát ông lại nói tiếp: “Chắc là không có.”

“Chị ấy có gặp gỡ bạn bè hay bạn trai không?”

Ánh mắt Lý Phong loé lên rồi trả lời: “Không có.”

“Ngài chắc chắn chứ?”

“Tôi chắc chắn.”

“Vậy tôi kéo dài thời gian ra một chút. Trong vòng một năm trở lại đây chị ấy có qua lại cùng người khác phái nào không? Hay lâu hơn một chút cũng được.”

“Không có, nó thuê phòng ở cách nhà tôi không xa.” Trong giọng nói của Lý Phong có ẩn tàng một loại thái độ thù địch. “Nó thường xuyên về nhà ăn cơm tối với vợ chồng tôi.”

Võ Bưu nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tiểu Đường, dùng mắt ra hiệu cho cô.

Lục Tiểu Đường tựa như không hề phát hiện ra ám hiệu của ông, cô tiếp tục hỏi: “Con gái ngài có sống chung với người khác không?”

“Cô hỏi vậy là ý gì?” Lý Phong biến sắc.

“Ngài hiểu rõ ý tôi mà. Con gái ngài bị cận rất nặng, hơn nữa còn mắc bệnh quáng gà, bên cạnh chị ấy nhất định phải có người chăm sóc. Nếu không chị ấy ở với cha mẹ không tốt hơn sao? Có phải chị ấy đang sống cùng người khác không?”

Lý Phong mím môi như đang suy nghĩ, lát sau mới lên tiếng: “Con bé ở chung với một người tên là Mạnh Khôn. Hai đứa nó cùng thuê một căn hộ.”

“Anh ta làm nghề gì?”

“Nhân viên quản lý thư viện tại Đại học Sư phạm. Nhưng đó là một người phụ nữ.”

Câu nói sau của Lý Phong khiến cho tâm trạng Lục Tiểu Đường vừa mới trở nên hưng phấn lập tức nguội lạnh.

“Tuy tôi không hiểu rõ tình tiết của vụ án cho lắm nhưng tôi không nghĩ cô ta là kẻ tình nghi đâu.” Lý Phong nói.

“Cô ta biết chuyện rồi sao?” Lục Tiểu Đường dò hỏi.

“Sớm muộn gì cũng biết, giấy không gói được lửa mà. Nhưng cô ta không biết chuyện con gái tôi bị cưỡng hiếp, cũng không biết kẻ đó rạch một chữ thập lên người con gái tôi. Bằng không toàn bộ Học viện Phát thanh đều sẽ biết chuyện, rồi toàn bộ người dân trong thành phố C này cũng sẽ biết. Bọn họ sẽ vừa ngồi ăn cơm vừa bàn luận xem con gái tôi chết như thế nào. Chắc cô hiểu rõ ý tôi chứ?”

“Vậy nếu như, tôi nói chỉ là nếu như,” Lục Tiểu Đường chần chừ. “Cô nhân viên quản lý thư viện này biết một đầu mối có giá trị, chúng ta cũng cần phải cung cấp tin tức chính xác cho cô ta để cô ta tham khảo chứ?”

Các thớ thịt trên cơ mặt Lý Phong khẽ rung động. “Cảnh sát Lục, cô là người từ đội cảnh sát hình sự trên tỉnh chuyển về, tôi không phủ nhận năng lực làm việc của cô. Nhưng nếu cô muốn làm cho tốt nhiệm vụ của một cảnh sát thì chỉ dựa vào việc bắt tội phạm thôi là chưa đủ đâu.”

Môi Lục Tiểu Đường khẽ giật, lời đã ra đến miệng nhưng cô vẫn miễn cưỡng nhịn xuống. “Tôi hiểu rồi, thưa Cục trưởng. Tôi sẽ cân nhắc lại việc này.”

Lục Tiểu Đường rời khỏi văn phòng Cục trưởng. Võ Bưu vẫn đứng đó chờ chỉ thị của Lý Phong. Một lát sau Lý Phong mới lên tiếng: “Con ranh này là lính của cậu, công việc sau này chắc sẽ khó cho cậu đấy. Nhớ trông chừng nó, đừng để nó gây chuyện.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play