Chương này mình xin gửi tặng bạn TrưBátGiới, cảm ơn bạn đã đề cử cho truyện ạ. ^^

===============

“Tôi gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy sao cậu không trả lời hả?” Lục Tiểu Đường vẫn phát uy với hắn như trước.

“Tôi không có xem!” Mộ Dung Vũ Xuyên bực tức trả lời. Hiện tại hắn không còn chút tâm tình nào để dỗ dành cô nàng nữ vương này nữa.

Lục Tiểu Đường quả nhiên vẫn cho hắn một đấm, nhưng quả đấm này nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều. “Thôi bỏ đi, vẫn còn cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng à? Từ khi còn bé xíu lúc tôi mới quen biết cậu, cậu đã là một đứa nhát gan rồi mà, nếu không cậu đã chẳng bị tôi đánh nhiều năm như vậy.”

“Đừng có xát muối vào vết thương của người khác như vậy chứ.” Mộ Dung Vũ Xuyên ngồi ủ rũ dưới tán cây trong sân trường.

“Ai cũng từng phạm sai lầm, vì bản thân mà bỏ mặc người khác cũng chẳng phải là chuyện gì quá ghê gớm. Cậu cứ xem như đây là một lần rèn luyện tâm tính cho mình đi.”

“Hừ, cậu nói sao mà nghe dễ dàng quá, bản thân cậu cũng đã từng làm những chuyện mất mặt như vậy rồi à?” Mộ Dung Vũ Xuyên miễn cưỡng trêu ghẹo cô một câu.

“Đương nhiên rồi. So với sai lầm của tôi thì chuyện của cậu có đáng là gì đâu.”

“Thật sao? Kể tôi nghe chút đi.” Mộ Dung Vũ Xuyên tập trung tinh thần lắng nghe.

Lục Tiểu Đường vung tay đấm cho hắn một cái. “Cậu muốn nghe chuyện xấu của tôi lắm hử?”

Mộ Dung Vũ Xuyên xoa xoa ngực, không hiểu sao lại cảm thấy rất dễ chịu.

Lúc trong lòng đang đau khổ, tìm bạn bè đến đấm cho mình một trận nhiều khi lại là một phương pháp xoa dịu rất tốt.

“Tôi nghe Minako nói đêm qua hai người đã kiểm tra thi thể của Lý Thục Trân lần nữa.”

“Ừ.”

“Đêm hôm khuya khoắt cậu đến đó rốt cuộc để kiểm chứng chuyện gì?”

Mộ Dung Vũ Xuyên lấy ra một túi zip đưa cho Lục Tiểu Đường. Cô cầm lên xem, phát hiện bên trong túi là một mảnh giấy có dòng chữ in:

“Thế gian này có một điều hết sức vô nghĩa: đôi khi điều kẻ thiện làm lại có vẻ rất ác độc, đôi khi điều kẻ ác làm lại có vẻ rất thánh thiện. Như ta đã nói, đây cũng chỉ là một điều vô nghĩa.”

Lục Tiểu Đường xem xong ngẩng lên nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.

“Tôi tìm thấy nó trong yết hầu của thi thể.” Mộ Dung Vũ Xuyên giải thích.

Lục Tiểu Đường lại cúi xuống nhìn tờ giấy một lần nữa.

Mộ Dung Vũ Xuyên tiếp tục nói: “Lúc nhìn thấy nó tôi đã nghĩ ngay đến một thứ… Cậu còn nhớ ngày hôm trước chúng ta tìm thấy mấy mảnh giấy có chữ trong cái ba lô leo núi đựng đầu lâu không?”

“Tôi còn chưa già đến mức đãng trí như vậy.”

“Vậy cậu có nhớ trên mấy mảnh giấy đó ghi cái gì không?”

“Giơ cao lưỡi hái của ngươi lên, vì đã đến giờ thu hoạch rồi… Ngồi trên áng mây vung lưỡi hái xuống mặt đất sẽ thu hoạch được thôi… Ném bát của hắn xuống đất, những kẻ được dã thú tôn thờ sẽ bắt đầu thối rữa da thịt vô cùng nghiêm trọng… Ném bát của hắn vào biển sâu, biển liền biến thành máu, hình như đó là máu người chết khiến cho toàn bộ sinh vật sống trong biển đều chết theo… Ném bát của hắn vào sông suối, nước cũng biến thành máu… Ngươi hãy đem máu ngươi cho chúng uống, chúng sẽ bị trừng phạt đúng tội.” Lục Tiểu Đường đọc lại một lần từ đầu tới cuối.

“Cậu có cảm thấy nội dung của các mảnh giấy này có điểm tương đồng không?”

Lục Tiểu Đường không trả lời hắn mà hỏi lại: “Cậu có biết tin tức ngày hôm nay tôi muốn nói cho cậu nghe là gì không?”

“…….”

“Tôi đã tra được xuất xứ của mấy câu in trên mảnh giấy trong ba lô leo núi đó. Chúng đều nằm trong phần cuối mang tên “Khải Huyền” của quyển Kinh Thánh.”

“Kinh Thánh?”

“Hoàn toàn chính xác. Mỗi một phần trong quyển Kinh Thánh đều có nội dung khác nhau. Phần “Khải Huyền” nói về người Trung Á vào một ngàn năm trước tự nhận là được Thượng Đế Jehovah phái xuống để phán xử nhân loại, hay còn gọi là ngày Đại Thẩm Phán. Mấy câu tôi vừa đọc có ý là Thượng Đế sẽ phái Thiên Sứ xuống huỷ diệt những vùng đất sa đoạ biến chất, bao gồm cả loài người bất trung.”

“Cậu có cho rằng kẻ đã đem mấy tờ giấy này đặt cạnh đầu lâu đang cố ý làm ra vẻ huyền bí không?”

“Đúng là lúc đầu tôi có nghĩ như vậy. Bây giờ trên mạng đi đâu cũng thấy mấy thứ nhảm nhí quỷ quái, trông thì có vẻ vô cùng sâu sắc, nhưng thật ra lại rất nông cạn. Tôi thậm chí còn nghĩ là cái đầu lâu đó do chính sinh viên Học viện Phát thanh trộm tiêu bản trong bệnh viện đem ra ngoài hù doạ mọi người. Thế nhưng…” Lục Tiểu Đường cân nhắc một chút rồi nói: “Mảnh giấy cậu tìm thấy trong yết hầu Lý Thục Trân khiến tôi không còn dám tin vào phán đoán đó nữa.”

“Cậu cho rằng tờ giấy này và những tờ giấy được tìm thấy bên cạnh cái đầu lâu đều do một người viết?”

“Tôi chưa thể khẳng định, còn phải đem tờ giấy này về kiểm tra xem nó từ đâu đến nữa. Nếu nó cũng đến từ Kinh Thánh thì việc này quá mức trùng hợp rồi.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play