Nhà Mộ Dung Vũ Xuyên đúng thật không nhỏ, không phải loại nhà chỉ có một phòng, càng không phải chỉ có một mình hắn ở. Mộ Dung Vũ Xuyên cũng nói giường không nhỏ, đúng thật là hai người như Minako ngủ thì vẫn thấy rộng rãi, bởi vì cô bé ngủ chung giường với cô có vóc dáng nhỏ bé y hệt như cô.

Cậu và mợ của Mộ Dung Vũ Xuyên đều là nhân viên công ty cấp nước, là người trung hậu, sống rất vô tư và thoải mái. Em họ của hắn đang học cấp ba, tính tình cẩu thả, ngoài chơi ra cái gì cũng không biết làm.

Đến giờ cơm tối, trên bàn có canh thịt bò nấu củ cải, trứng chiên nấm mèo, đậu hủ xào ớt chuông và kim chi Hàn Quốc. Món ăn tuy không đắt tiền nhưng khá phong phú và ngon miệng.

Cậu mợ Mộ Dung Vũ Xuyên không ngừng gắp thức ăn cho cô khiến cô thấy ngại vô cùng.

“Cháu bao nhiêu tuổi?” Mợ Mộ Dung Vũ Xuyên cười híp mắt hỏi.

“Dạ?” Người Trung Quốc khi gặp mặt còn hỏi vấn đề này sao? Minako thành thật trả lời. “Mười chín tuổi ạ.”

“Rất tốt, rất tốt!” Cậu Mộ Dung Vũ Xuyên gật đầu.

Minako ngu ngơ chẳng hiểu ra làm sao.

Em họ của Mộ Dung Vũ Xuyên cũng không ăn cơm mà cứ cắn đũa nhìn cô cười hì hì.

Người nhà này làm sao thế không biết?

Chẳng lẽ sự quái dị của Mộ Dung Vũ Xuyên là di truyền từ gia đình sao?

Minako len lén nhìn hắn, trong bụng vẫn âm thầm nghiền ngẫm.

Nào ngờ Mộ Dung Vũ Xuyên như có giác quan thứ sáu, đột nhiên quay sang đối diện với ánh mắt cô, miệng vẫn cười hì hì như trước. Minako hốt hoảng răng cắn vào đũa, chỉ biết lúng túng cười trừ.

“Đừng có nhìn đông ngó tây nữa, mau ăn đi.” Mộ Dung Vũ Xuyên chợt nhỏ giọng thì thầm vào tai Minako: “Em có thích chơi trò giải câu đố không?”

“Dạ?!”

“Ăn cơm xong anh dẫn em đi chơi nhé…”

Minako chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cũng không tiện hỏi lại hắn bèn ngẩng đầu nhìn tivi.

Tivi đang phát sóng đủ loại tin tức — nào là thế cục vùng Trung Á đang căng thẳng, đôi mắt đang chết lặng của dân chạy nạn Châu Phi, binh lính Mỹ lại đang đóng chiếm ở khu vực nào đó, hải quân đang có xung đột ở một hòn đảo đánh bắt cá, tỉnh nào đó đang bị lũ lụt, biển động, động đất, tai nạn xe cộ,…

Những phiền não trên thế giới này luôn nhiều hơn sự vui vẻ.

Cho nên được cùng người thân, bạn bè và người mình yêu mến tụ tập lại ăn cơm, cãi cọ mấy chuyện vặt, chúng ta mới có thể nở nụ cười hạnh phúc như vậy.

Ăn cơm xong Minako vội vã đi tắm, cô bôi sữa tắm từ đầu đến chân rồi cẩn thận chà xát kỹ lưỡng toàn thân. Vòi hoa sen phun ra từng tia nước ấm còn mang theo hơi nước cuốn trôi đi bọt xà phòng trên cơ thể cô, chảy xuống bàn chân rồi ào ào trôi vào lỗ cống thoát nước.

Minako ngửi ngửi, thấy cả người không còn một mùi hương kỳ lạ nào mới yên tâm quấn khăn tắm bước ra. Những mùi hương kinh khủng trong phòng khám nghiệm tử thi cuối cùng cũng theo bọt xà phòng trôi đi mất rồi.

Đi ngang qua phòng Mộ Dung Vũ Xuyên, cô bất giác dừng chân lại.

Cánh cửa phòng khép hờ lộ ra ánh đèn sáng rực bên trong.

Lòng hiếu kỳ của cô lại từ từ kéo đến.

Nếu cô đẩy cánh cửa này ra sẽ nhìn thấy gì đây?

Một tiêu bản người không có đầu và tứ chi?

Một cái đầu lâu?

Một con dao giải phẫu nhuộm màu máu đỏ tươi?

Minako tự doạ mình đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Bỗng cánh cửa trước mặt từ từ mở ra.

Minako sợ đến mức cầm chặt khăn tắm bỏ chạy một mạch về phòng Cố Phán Phán, đầu cũng không dám ngoảnh lại. Cô đóng chặt cửa, dỏng tai nghe tiếng bước chân chậm rãi của ai đó đi ngoài hành lang.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra đôi mắt giảo hoạt của Cố Phán Phán đang nháy mắt với mình. “Chị à, em thấy chị đứng trước cửa phòng anh em cả buổi, sao chị không bước vào? Con gái đôi khi cũng nên chủ động một chút chứ. Hì hì hì.”

Gương mặt Minako lập tức đỏ ửng lên như bị sốt.

Cố Phán Phán là một cô bé vô tâm vô tư. Sau khi vừa chit chat trên mạng vừa ngồi cười hô hố cả buổi trời rồi ăn vặt bằng vài cọng rau, cô bé mới hài lòng tắt điện thoại đi ngủ.

Một ngày thật dài cuối cùng cũng kết thúc.

Bóng người đầy máu trong buồng vệ sinh âm u, vết cắt đỏ tươi trên cơ thể, bàn giải phẫu lạnh như băng, ánh đèn giải phẫu loá mắt, hàng mi khép hờ của người chết đều đã cách cô thật xa, không thể đe doạ cô được nữa…

Trong lòng cô lúc này chỉ còn lại một thắc mắc —

Câu đố.

Câu đố mà Mộ Dung Vũ Xuyên nói tới trên bàn cơm là gì?

Căn phòng tối tăm cũng không khiến cô sợ hãi, vì bên cạnh cô lúc này đã có một người, cho dù đó chỉ là một cô bé yếu đuối cũng khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng trong bóng tối. Cố Phán Phán đang say trong giấc mộng, khe khẽ ngáy.

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play