*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Tiểu Đường sắp xếp lại suy luận của mình một lần nữa. “Cho dù hung thủ là ai thì hắn cũng biết rõ điều mình đang làm. Hắn biết Lý Thục Trân trưa nào cũng đến tiệm McDonald ăn cơm, thậm chí còn biết chính xác giờ ăn của chị ta. Việc gặp gỡ chúng ta cũng không làm thay đổi thói quen hàng ngày ấy, thế nên hung thủ có thể thực hiện hành vi phạm tội theo kế hoạch. Tôi vừa mới điều tra xong, Lý Thục Trân bị cận nặng, hơn nữa còn có bệnh quáng gà, vì thế trong nhà vệ sinh tối mờ đó chắc chắn thị lực của chị ta rất kém. Tôi còn điều tra được từ ông chủ tiệm, từ khoảng 12:30 đến 4:00 chiều hàng ngày cửa tiệm có rất ít khách hàng, rõ ràng hung thủ cũng biết điều này.”

“Cậu cho rằng hung thủ đã mai phục sẵn trong nhà vệ sinh nữ chờ chị ta bước vào?” Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy nghi hoặc vì có nhiều chỗ đã xuất hiện mâu thuẫn.

Lục Tiểu Đường tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình. “Trông có vẻ là như vậy. Hơn nữa hung thủ không thể nào gây án xong lại trốn đi bằng cửa chính, vì lúc đó tiệm ăn có rất ít khách, hắn sẽ dễ dàng bị người ta nhận diện.”

“Nhưng như thế thì hắn trốn đi bằng cách nào? Chỉ có cửa sổ nhà vệ sinh là có lối thoát, nhưng khung cửa sổ lại bị gắn song sắt rồi.”

“Đó là do cậu quan sát chưa cẩn thận. Trên khung cửa sổ nhà vệ sinh nữ đúng là có gắn song sắt, nhưng song sắt trên cửa sổ nhà vệ sinh nam đã bị cắt đứt từ trước, đến cả chốt cài cửa cũng bị hư. Bên ngoài cửa sổ là một con hẻm nhỏ, tôi có thể khẳng định hung thủ ra vào bằng cách leo cửa sổ nhà vệ sinh nam. Nhà vệ sinh nam và nữ đối diện nhau, hắn chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không bị ai phát hiện.”

“Cho nên cậu muốn tìm một người hiểu rõ các hoạt động hàng ngày của chị ta, một người hết sức quen thuộc với nơi đó, đặc biệt là rất quen với người của tiệm ăn McDonald.”

Lục Tiểu Đường lâm vào trầm mặc. Dựa theo sự phân tích của cô thì hung thủ không phải là kiểu tội phạm tuỳ tiện gây án. Hắn có thể ở gần khu đó, thậm chí có khi hằng ngày hắn đều nấp trên ban công rình rập các khách hàng ra ra vào vào cửa tiệm McDonald.

Kiều Khải lấy một chiếc áo blouse trắng trong tủ khử trùng mặc lên người rồi đeo găng tay cao su vào.

Chị Đinh Lan sắp xếp các loại dụng cụ phẫu thuật đã được khử trùng vào một chiếc khay lớn hình vuông theo thứ tự sử dụng rồi đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bàn giải phẫu.

“Tôi bắt đầu nghiệm thi đây, mọi người có thể đứng chờ ở bên ngoài.” Kiều Khải nói.

Các thành viên tổ trọng án đều ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi. Nếu bảo bọn họ đi bắt phạm nhân thì dù bọn chúng có hung tàn đến mức nào, bọn họ cũng có thể anh dũng xông lên. Thế nhưng đối mặt với một thi thể người bị cắt nhỏ ra thành từng miếng đến mức không còn nhìn ra bộ phận gì với bộ phận gì thì bọn họ lại không cách nào chịu nổi. Trong vòng vài ngày sau khi xem xong cảnh tượng khám nghiệm tử thi, lúc tan làm vào siêu thị mua đồ, hễ thấy các loại thịt sườn hay nội tạng bọn họ đều sẽ cảm thấy rất buồn nôn.

Loại cảm giác âm u lạnh lẽo từ từ thẩm thấu vào linh hồn này không phải ai cũng có khả năng chịu được. Pháp y chính là một ngoại lệ. Người làm nghề pháp y chưa chắc đã là một người dũng cảm, nhưng hắn nhất định phải là một tên “biến thái”.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Kiều Khải, Đinh Lan, Võ Bưu, Lục Tiểu Đường, Mộ Dung Vũ Xuyên và Seto Minako. Mỗi người đều phải mặc áo blouse trắng, mang bọc giày khử trùng và đội mũ trùm y tế.

Mộ Dung Vũ Xuyên lặng lẽ đeo găng tay cao su vào, Seto Minako đứng bên cạnh hắn trừng to mắt như sắp đi đánh trận.

Kiều Khải nhìn đồng hồ đeo tay. 15 giờ 30 phút.

Anh ta bước tới bàn giải phẫu.

Chiếc bàn được vít cố định trên nền đất xi măng, bốn cạnh bàn cao hơn mặt bàn một đoạn ngắn khiến bàn giải phẫu trông như một cái ao rất cạn, phía đầu thi thể có một bồn nước nhỏ. Đầu của Lý Thục Trân được gối lên một khối cao su, thân thể lồi lõm tinh tế hiện ra bên dưới lớp vải trắng nhưng trông có vẻ khô héo đi nhiều so với lúc còn sống.



Kiều Khải lật tấm vải trắng ra. Đôi mắt thi thể nhắm nghiền, vẻ mặt lúc này trông có vẻ thả lỏng hơn ban nãy, trông cô ta như đang ngủ say, chỉ có khối đen sưng vù bên mắt phải vẫn vô cùng bắt mắt.

Anh ta kéo tấm vải trắng xuống tận dưới chân thi thể, toàn bộ thân thể của Lý Thục Trân đã bại lộ dưới ánh sáng lạnh lẽo của phòng khám nghiệm.

Quá trình vận chuyển thi thể từ hiện trường vụ án đến cục cảnh sát đã khiến cho vết thương trên người nạn nhân càng thêm rõ rệt, trông như một cái miệng lớn đang hé ra. Vết dao cắt sắc bén hình chữ thập gần như hoàn mỹ, vùng da quanh vết thương đã nhăn lại làm lộ ra vết đâm ở điểm giao nhau giữa lồng ngực rất rõ ràng.

Sau hai tiếng đồng hồ, vết thương đã dần thâm lại thành màu đen, hai vết cắt hở ra trông như hai đôi môi phụ nữ đang khóc thầm.

Một người phụ nữ sao lại có hai cái miệng?

Bởi vì cô ta chết rồi. Bản thân từ “chết” đã bao gồm rất nhiều yếu tố khủng khiếp.

“Trên người nạn nhân không có nhiều mỡ.” Kiều Khải tỉ mỉ quan sát vết cắt trên bụng thi thể.

Vì bị hung khí kim loại rạch rất sâu nên mỡ dưới da và các cơ thịt đều bị lật ra ngoài.

“Trong ổ bụng phần trực tràng có phân và nước tiểu tràn ra. Phần đại tràng có vết nứt, rìa vết nứt nhẵn mịn chứng tỏ đã bị hung khí sắc bén cắt qua. Hiện tại chưa rõ hung thủ cố ý làm vậy hay chỉ là ngẫu nhiên.”

Anh ta chỉ vào điểm giao nhau của vết thương hình chữ thập: “Ở đây cũng bị đâm một dao rất mạnh. Nhìn kỹ có thể phát hiện phần rìa vết thương có những đường vân rất nhỏ, có thể suy ra hung thủ đâm dao vào người nạn nhân rồi xoay mạnh một cái để tăng tốc độ chảy máu.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play