Tại khu nhà ổ chuột xập xệ trên đường Tân Hà, thành phố S.
Cũ nát. Dơ dáy bẩn thỉu. Đến đèn đường cũng không có.
Những căn nhà ở tầng trệt đều dùng để kinh doanh buôn bán, nào là bánh bao hoành thánh, cho thuê băng đĩa, sửa chữa điện gia dụng, tiệm cắt tóc, phòng khám, cửa hàng vật tư, xem bói…
Con đường rất chật hẹp nên Tào Thanh phải đỗ chiếc Jetta ở đầu phố. Cậu cùng Mộ Dung Vũ Xuyên xuống xe rồi bước vào con đường Tân Hà, cảm giác như mình vừa xuyên không về những năm 80 của thế kỷ trước.
Các cửa hàng đã lục tục đóng cửa, giờ này có rất ít người đi lại trên phố. Con đường cong cong quẹo quẹo nhiều ngóc ngách sâu hun hút như dạ dày ẩm ướt của một con mãng xà khổng lồ.
Hai người dựa theo bản đồ vẽ tay quẹo vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Qua khỏi một nhà máy gia công vật liệu bỏ hoang, vài căn nhà trệt lờ mờ hiện ra dưới ánh trăng mờ tối. Tần suất cây cối ngày càng nhiều, đi thêm một lát là đến bờ sông, nước sông lạnh băng bốc lên mùi tanh tưởi ập vào mũi họ.
Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh đứng từ xa thì thầm với nhau vài câu, cuối cùng cũng xác định được nơi cần tìm là một gian nhà gạch sát bên đê.
Trong nhà không có ánh đèn, cánh cửa sổ khép hờ đối diện với mặt sông trông có vẻ rất ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hai người bước đến trước cửa. Tào Thanh giơ tay lên định gõ cửa nhưng bỗng dừng lại. Cậu ta nhìn sang phía Mộ Dung Vũ Xuyên rồi đưa tay ra hiệu. Hai người lặng lẽ đi quanh căn nhà một vòng.
Cả căn nhà có diện tích ít nhất 80 m2, tổng cộng có bốn cửa sổ đều gắn rèm che, bên trong nhà không có ánh đèn, không rõ chủ nhân của nó có ở nhà hay không.
Mộ Dung Vũ Xuyên móc trong túi ra hai sợi dây đồng, một sợi có đầu dây cong thành hình móc câu. Hắn ngồi xổm xuống bắt đầu cạy ổ khoá trước ánh mắt kinh ngạc của Tào Thanh. Kỹ thuật của hắn cũng không quá tốt nhưng thái độ lại rất hăm hở, đúng như lời của Freud nói, ở tận sâu trong lòng mỗi người đều có tiềm thức phạm tội. Cho nên khi bạn tỉnh dậy lúc nửa đêm và phát hiện bà xã mình mộng du đi vào bếp đổ thuốc chuột vào hộp sữa tươi bạn uống mỗi sáng, thì bạn cũng đừng ngạc nhiên làm gì.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, cánh cửa bật mở.
Mộ Dung Vũ Xuyên đắc ý giơ ngón cái lên với Tào Thanh.
Trong căn nhà mờ tối toả ra một mùi ẩm mốc như thể có vật nào đó đã bịt kín không gian trong nhà khiến người ta cảm thấy khó thở.
Vẻ mặt thản nhiên như không của Mộ Dung Vũ Xuyên cũng dần đanh lại trong bóng tối.
Trái tim của hai người đều đập nhanh hơn gấp mấy lần.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Nguy hiểm từ những thứ mình chưa từng biết mới là loại nguy hiểm đáng sợ nhất, bởi vì bạn vĩnh viễn cũng không biết được trong bóng tối đang che giấu điều gì cho đến khi nó đột nhiên hiện ra trước mắt bạn.
Có lẽ kẻ đang ngủ say trong bóng tối chỉ là một tên lưu manh ăn chơi trác táng. Bản lĩnh lớn nhất của hắn là mượn rượu để tăng thêm dũng khí làm một số việc, tỷ như là lúc chen chúc trên xe buýt thì sờ mông phụ nữ, hay lừa gạt người thành thật để kiếm ít tiền tiêu vặt. Như vậy Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh sẽ xem hành động tối nay là một vở hài kịch của Châu Tinh Trì.
Hoặc cũng có lẽ, kẻ đang ở trong bóng tối ban ngày đều ru rú trong nhà không gây sự chú ý của bất kỳ ai, nhưng đêm đến, trong đôi mắt hắn phát ra một loại ánh sáng khác thường. Hắn không cần mở đèn cũng có thể nhìn rõ mọi vật, con ngươi của hắn cấu tạo như của loài mèo, là một hình ovan hẹp rồi dần dần nở rộng để thích ứng với bóng đêm.
Hắn giống như một sinh vật sống trong hang hốc, ẩn nấp trong đêm để bảo vệ bí mật không muốn người khác biết, cứ thế từ từ già yếu rồi đem bí mật đó vào quan tài. Thế nhưng một ngày nào đó hắn bỗng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía hai kẻ đang xâm nhập vào cấm địa của hắn.
Hắn chưa từng làm sai chuyện gì. Là hai tên người xấu này nhân lúc đêm hôm khuya khoắt lén lút đột nhập vào nhà hắn, bọn họ làm kinh động đến hắn.
Là do bọn họ không tốt.
Là lỗi của bọn họ.
Là lỗi của bọn họ.
Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh từ từ băng qua phòng khách tiến vào bên trong nhà… đi qua nhà bếp… ngang nhà vệ sinh…
Không tạo ra một chút tiếng động nào.
Bàn tay cầm súng của Tào Thanh không ngừng run rẩy.
Cậu chưa từng đơn độc chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm đến thế này.
Kẻ mà bọn họ phải đối mặt có thể là một tên ma quỷ vô cùng biến thái.
Cửa phòng ngủ đóng chặt.
Trong bóng tối, hai người đưa mắt nhìn nhau. Tào Thanh hít một hơi thật sâu rồi đưa tay đẩy cửa.
Họng súng vẫn nhắm thẳng vào bóng đêm mịt mù bên trong.
Hai người nín thở đứng ngay tại cửa chờ đợi thứ đang ẩn nấp trong bóng tối vùng dậy tập kích.
Nhưng căn nhà vẫn yên tĩnh.
Như thể bọn họ đang bước vào một ngôi mộ.
Nương theo những tia sáng mỏng manh len lỏi vào phòng qua rèm cửa sổ, Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh cố gắng nhìn kỹ mọi vật trong phòng.
Không có thứ gì mang hình người cả.
Mộ Dung Vũ Xuyên mò mẫm trên tường rồi bấm một cái, trên đầu lập tức truyền đến tiếng “tạch tạch” của bóng đèn huỳnh quang đang chớp sáng.
Hai người hoa mắt trước quầng sáng đột ngột ấy, mãi một lúc lâu mới từ từ thích ứng.
Trên sàn nhà gỗ phai màu đặt một chiếc ghế sô pha bẩn thỉu, trên ghế dính đầy những vết bẩn đã ố màu, vài vết vẫn còn chưa khô hẳn, Mộ Dung Vũ Xuyên không rõ đây là dầu bôi trơn hay là tinh dịch. Trong phòng tràn ngập mùi mồ hôi và mùi chua loét.
Đối diện ghế sô pha là chiếc bàn tròn có bày một ly mì ăn liền, trong ly còn lại một đoạn xúc xích ăn thừa. Giỏ rác vứt đầy mấy túi rau củ ăn liền và hạt chôm chôm. Trên chiếc bàn vuông nằm trong góc tường đặt một bộ máy vi tính đời cũ có gắn cáp mạng.
Một chỗ như thế này mà còn có thể lên mạng khiến Mộ Dung Vũ Xuyên vô cùng kinh ngạc.
Trên vách tường đối diện máy vi tính dán một bức hoạ Chúa Giê-su đang chịu khổ hình.
Trong bức hoạ, Chúa Giê-su bị đóng đinh trên thập tự giá, hàng chân mày của Người cau lại như đang phải chịu đựng một nỗi đau khó có thể tưởng tượng.
Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn thoáng qua Tào Thanh, ánh mắt cậu ta cũng đang dán chặt vào bức hoạ, bàn tay cậu nắm chặt khẩu súng lục.
- ------------------
Người dịch: Min_4ever
Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT