Đó là ảnh chụp quang cảnh một buổi tiệc vô cùng xa hoa, khách khứa bên trong cả nam lẫn nữ đều mặc vest đen mang giày da, kẻ đứng người ngồi, mặt mày vui vẻ…

Mộ Dung Vũ Xuyên vừa nhìn sơ qua đã nhận ra người đàn ông đứng hàng thứ hai khoảng hơn 50 tuổi có gương mặt vô cùng uy nghiêm. “Đây chẳng phải là cục trưởng Lý Phong của cục cảnh sát thành phố C sao?”

Đường Kiện chỉ tay vào một người đàn ông trung niên tóc vuốt keo chải ngược ra sau, miệng mỉm cười hoà nhã. “Người này chính là Lý Mặc, Tổng giám đốc công ty Truyền thông Hằng Viễn kiêm hiệu trưởng trường Nghệ thuật biểu diễn Hoa Nghệ. Ông ta là cháu họ của Lý Phong.”

“Trùng hợp như vậy?”

“Hai năm trước lúc tôi đến gặp người nhà nạn nhân trong vụ án đó đã phát hiện ra chuyện này, nhưng vì không liên quan gì đến vụ nổ súng giết người nên tôi cũng không chú ý lắm. Thế nhưng khi vụ án giết người liên hoàn của các cậu xảy ra, tôi mới tò mò đi điều tra thử lại lịch của nạn nhân thứ hai là cô sinh viên Học viện Phát thanh Trần Mộng Dao kia. Chuyện trùng hợp thứ hai lại xuất hiện.”

“Chẳng lẽ cô gái đó cũng là họ hàng của Lý Mặc?”

“Cô ta là cháu ngoại của Trịnh Vệ Đông.”

Mộ Dung Vũ Xuyên nhìn Tào Thanh rồi thở mạnh một hơi. “Nếu vậy thì ý đồ của hung thủ cũng đã rõ ràng. Mục tiêu tấn công của hắn đều là người thân của những nạn nhân trong vụ nổ súng năm đó.”

Đường Kiện gật đầu. “Điều này nói rõ ít nhất hung thủ có quen biết với Trì Phỉ Phỉ, hoặc là…” Đường Kiện bỏ lửng câu nói.

Nhưng người nào có mặt ở đây cũng hiểu được ý anh ta.

Hoặc là, hung thủ có thể là Trì Phỉ Phỉ, người đã cao chạy xa bay từ hai năm trước.

Mộ Dung Vũ Xuyên suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến: “Nhưng tôi cảm thấy cho dù Trì Phỉ Phỉ còn sống sót sau vết thương do đạn bắn đó thì cũng khó có thể trở thành hung thủ của vụ án này.”

“Tại sao?” Đường Kiện ngạc nhiên.

“Bởi vì hai nạn nhân nữ đều bị xâm phạm tình dục rất nghiêm trọng, cộng thêm các vết tích để lại tại hiện trường, chúng tôi suy đoán hung thủ hẳn là một người đàn ông khoẻ mạnh cường tráng.”

“Nếu nói như vậy,” Đường Kiện gật gù, “Hung thủ ít nhất cũng phải là người biết được nội tình vụ án Trì Phỉ Phỉ nổ súng bắn người...”

“Năm đó anh điều tra vụ án này có tra ra được những người thân thiết với cô ta không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.

“Cô ta là một đứa trẻ mồ côi, chỉ có một người bà con xa sống ở quê. Chúng tôi cũng đã từng đến đó điều tra, từ khi cha mẹ Trì Phỉ Phỉ qua đời thì bọn họ hầu như không còn liên hệ với cô ta nữa. Chỉ có lúc đón năm mới họ mới đến cô nhi viện thăm cô ta một lần và cho ít tiền.”

“Bao nhiêu tiền?”

Đường Kiện mỉm cười. “Nhiều lắm cũng chỉ một trăm, hai trăm tệ. Nhà bọn họ vốn cũng đã rất nghèo rồi.”

“Vậy cô ta làm sao có tiền học ở trường Nghệ thuật biểu diễn Hoa Nghệ học phí lên đến mấy chục ngàn tệ?” Mộ Dung Vũ Xuyên vẫn luôn không tài nào giải thích được vấn đề này.

[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]

“Lúc đó tôi và Tiểu Đường cũng không hiểu. Nhưng bởi vì điều này không liên quan trực tiếp đến vụ nổ súng nên cũng không quá mức chú ý đến. Có lẽ cô ta mượn ai đó, hoặc là dùng nhan sắc để đổi lấy. Dù sao cô ta cũng rất xinh đẹp…”

Mộ Dung Vũ Xuyên hiểu ý Đường Kiện. Hắn suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến: “Suy luận của tôi có hơi loạn rồi, hay là chúng ta bắt đầu xem xét từ những chi tiết ban đầu đi, xem xem vụ án của Trì Phỉ Phỉ có để lại những điểm đáng ngờ nào không. Tạm thời không nói tới động cơ gây án của cô ta nữa.”

“Theo tôi thì điểm đáng ngờ lớn nhất chính là công cụ gây án của cô ta. Cây súng phỏng chế đời 54 đó làm sao cô ta có được?”

“Đúng vậy, đó cũng không phải là súng đồ chơi, nếu không có nguồn hàng đáng tin cậy thì sẽ không thể tìm được.” Mộ Dung Vũ Xuyên tán thành. “Còn một điều nữa, sau khi bị trọng thương và bỏ trốn, vì sao cảnh sát không tìm được cô ta? Một cô gái bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng không thể nào chạy trốn quá xa được. Sao cô ta có thể đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này được kia chứ?”

“Ý cậu là…” Đường Kiện ngẫm nghĩ điều Mộ Dung Vũ Xuyên vừa nói.

Đôi mắt Mộ Dung Vũ Xuyên lập loè ánh sáng. “Giả dụ, chỉ là giả dụ thôi nhé, có một người nào đó hiểu rất rõ hoàn cảnh của Trì Phỉ Phỉ, lại còn dốc hết sức giúp đỡ cô ta mặc cho điều cô ta muốn làm là giết người. Bọn họ cực kỳ tin tưởng ở đối phương, cho nên khi Trì Phỉ Phỉ rời khỏi cô nhi viện và muốn được đến trường học như bao người khác, muốn theo đuổi giấc mơ của đời mình, hắn ta cũng nỗ lực giúp đỡ cô ta, làm việc kiếm tiền để cho cô ta được đến trường. Sau này khi Trì Phỉ Phỉ phát hiện mình bị lừa gạt và muốn trả thù, hắn lại bằng cách nào đó lấy được súng đưa cho cô ta, thậm chí sau khi cô ta đã giết người xong hắn lại tiếp tục che giấu, bảo vệ cô ta.”

“Giả thiết cậu đưa ra…” Đường Kiện nhíu mày.

“Tôi biết — tôi không có một chút chứng cứ nào chứng minh sự tồn tại của người này. Nhưng khi giả thiết này được thành lập thì tất cả mọi điểm đáng ngờ của vụ án này đều được giải thích hợp lý. Hơn nữa…”

“Còn có thể liên quan trực tiếp đến vụ án giết người hàng loạt ở thành phố C.” Trong mắt Đường Kiện cũng loé ra hào quang.

- ------------------

Người dịch: Min_4ever

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play