“Cậu bảo tôi liên lạc với cục cảnh sát của tỉnh, nhờ bọn họ cùng phối hợp truy bắt nghi phạm? Có thể cho tôi một lý do chính đáng không?” Gương mặt Võ Bưu đen lại nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên.
“Không phải tôi vừa mới nói với ông rồi sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên vặn lại.
“Cậu nói có khả năng hung thủ không sống ở thành phố C. Chỉ dựa vào việc này thôi? Chứng cứ đâu?”
“Tình hình cụ thể tôi cũng không thể nói rõ được. Ông có thể liên hệ với Lục Tiểu Đường, có lẽ cô ấy biết cặn kẽ sự tình hơn tôi nhiều.”
“Tại sao tôi phải liên lạc với cô ta?” Võ Bưu cười khẩy. “Cô ta còn đang trong giai đoạn bị đình chỉ công tác phải ở nhà tự kiểm điểm đấy.”
“Bởi vì viên đạn tìm thấy trong cơ thể nạn nhân Trần Mộng Dao ngày hôm qua không phải của hung thủ, mà là của Lục Tiểu Đường.”
“Cậu dựa vào đâu mà bảo đó là đạn của Lục Tiểu Đường? Chỉ bằng chữ thập khắc trên đó thôi à?”
“……” [xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
“Ai sẽ lại đi khắc chữ lên thân viên đạn chứ, kẻ đó ăn no không có việc gì làm à? Nếu cậu nói đó là người khác làm thì tôi còn có thể tin được, chứ bảo đó là Lục Tiểu Đường làm thì có đánh chết tôi cũng không tin. Tôi đã làm việc với cô ta hai năm nay, cô ta có sùng đạo hay không chẳng lẽ tôi không biết?”
“Chuyện đó không liên quan gì đến tín ngưỡng cả.” Mộ Dung Vũ Xuyên cố kiềm chế cơn tức giận. “Hành động đó xuất phát từ thiện ý muốn đưa tiễn linh hồn những kẻ bị cô ấy bắn chết.”
“Đưa tiễn? Hahaha! Đạn của cảnh sát đều chỉ bắn những kẻ đáng bị trừng phạt.”
“Sao tôi nói mãi mà ông không chịu hiểu gì hết vậy?” Thấy Võ Bưu vẫn dương dương tự đắc, Mộ Dung Vũ Xuyên càng giận hơn.
“Nói chuyện không hợp lý thì sao tôi phải nghe lời cậu?” Võ Bưu thong thả phản bác. “Đầu tiên, cậu chỉ dựa vào vết khắc trên thân đạn mà phán đoán hung thủ không sống ở thành phố C, điều này là quá võ đoán và hoang đường.”
“Tôi cũng chỉ nói là có khả năng chứ đâu có khẳng định.” Mộ Dung Vũ Xuyên bất lực giải thích.
“Nếu hung thủ sống ở thành phố S, vậy lúc muốn gây án chẳng lẽ hắn còn phải chạy sang tận khu vực lân cận Học viện Phát thanh thành phố C để thuê phòng ở, rồi ngồi đó rình mò chờ cơ hội hay sao?”
Lời của Võ Bưu cũng khá là hợp lý khiến Mộ Dung Vũ Xuyên im lặng không biết nói gì.
“Vả lại, cho dù đó đúng là viên đạn của Lục Tiểu Đường thì có thể nói lên được điều gì? Chả lẽ bảo Lục Tiểu Đường và tên hung thủ giết người này có liên quan đến nhau sao?”
Câu nói này của Võ Bưu có ý ám chỉ rất ác độc, nhưng cũng rất hợp lý.
Mộ Dung Vũ Xuyên lúc này mới nhận ra, người đàn ông thô lỗ đứng trước mặt hắn thật ra không hề ngu xuẩn một chút nào. Thực ra mà nói, ông ta còn rất xảo quyệt.
Nếu bọn họ buộc phải tham gia vào một cuộc đấu tranh sinh tồn như trong bộ phim “Cuộc Chiến Sinh Tử” của Nhật Bản, cả Mộ Dung Vũ Xuyên, Lục Tiểu Đường và Võ Bưu đều bị ném lên một hòn đảo nhỏ tách biệt với thế giới, thì người may mắn sống sót đến cuối cùng chắc chắn không phải là Mộ Dung Vũ Xuyên hay Lục Tiểu Đường.
“Thật ra lúc nãy tôi đã nghĩ đến một chuyện.” Võ Bưu lộ ra vẻ mặt vô cùng xảo trá. “Một đứa nhóc thông minh như cậu sao lại đưa ra kiến nghị hoang đường đến thế? Hơn nữa nếu đây là chuyện liên quan đến Lục Tiểu Đường thì tại sao bản thân cô ta không đến đây nói chuyện với tôi?”
Không đợi Mộ Dung Vũ Xuyên kịp phản ứng, Võ Bưu đã tự trả lời câu hỏi của chính mình. “Có phải là hai người đã thông đồng với nhau, muốn dùng lý do này để Lục Tiểu Đường được trở lại làm việc không? Thành thật mà nói thì chủ ý này cũng khá tốt đấy, suy nghĩ của người trẻ tuổi các cậu đúng là quá sức sáng tạo.”
Mộ Dung Vũ Xuyên tức giận thở hồng hộc rời khỏi phòng làm việc của đội trưởng Võ Bưu. Sau lưng hắn vẫn còn truyền đến tiếng cười trầm thấp của ông ta.
Nhóm cảnh sát đều đang bận rộn làm việc, chẳng ai có hơi sức đâu mà quan tâm đến cậu sinh viên cao học không nằm trong biên chế cục cảnh sát mà lại còn chẳng phải là sinh viên thực tập này.
Lục Tiểu Đường không có mặt ở đây.
Thiếu đi một vị đội phó kiêm tổ trưởng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hiệu quả công việc của bọn họ, Trái Đất này vốn chẳng xoay quanh một ai cả.
Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy trống rỗng. Hắn không phải là một người có chủ kiến như Lục Tiểu Đường.
Trở ngại lớn nhất trong cuộc đời một người thường không phải là việc họ có kiên trì hay từ bỏ điều gì không, mà là họ không biết mình nên làm gì.
Mộ Dung Vũ Xuyên rất muốn biết hiện tại Lục Tiểu Đường đang ở đâu. Hắn thở dài một tiếng.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn.
Hắn quay đầu lại, trông thấy gương mặt của một thiếu niên đang dậy thì, trên chóp mũi người đó còn có một cái mụn đỏ ửng.
“Mọi việc sao rồi?” Thái độ của Tào Thanh rất thân thiện.
Đối mặt với một anh chàng cảnh sát xấp xỉ tuổi mình, Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Tổ trưởng Lục… có khoẻ không?” Gương mặt Tào Thanh lộ ra vẻ xấu hổ.
“Ừ, đương nhiên là rất khoẻ.”
Mộ Dung Vũ Xuyên tự nhủ, cô ấy khoẻ đến không thể khoẻ hơn ấy chứ. Vết thương bị đạn bắn nặng như vậy mà tối qua cô nàng còn tác oai tác quái trên người hắn.
“Nếu mà… cô ấy có gặp vấn đề gì, anh cứ việc nói với tôi, tôi… sẽ cố hết sức giúp đỡ.” Tào Thanh nói xong gương mặt đã đỏ ửng.