- Đúng vậy gia chủ, đứa bé này chính là con của Hứa Hấn Trung
và Mã Yết Yến! Có lẽ sau khi Hứa gia suy vong không lâu thì cô
ta đã sinh ra nó.
Hứa Sơ Sơ cắn chặt răng, cô nhìn người con gái trước mặt mình, chớp mắt vài cái, rồi lên tiếng hỏi tiếp:
- Mã Yết Yến không phải là không muốn có trách nhiệm với đứa
bé đó, chỉ tại vì khi ấy tôi trở về, nên cô ta mới không đợi
được mà muốn giết tôi thôi. Cô ta để con mình ở cô nhi viện,
chính là không muốn để tôi biết đến sự tồn tại của nó, cô ta
chỉ muốn.... nó tránh xa tôi mà thôi!
Đứng trước mộ của Hứa Hấn Trung, Hứa Sơ Sơ mím môi, tay đeo nhẫn để ở trong túi bên hông, không lấy ra. Cô nhìn bức ảnh trên bia mộ, lên tiếng chế giễu:
- Ba thật cao tay, đã đi rồi, còn không quên để lại cho con 1 đứa
em trai, không quên để lại cho Hứa gia 1 đứa cháu. Nhưng ba à...
con sẽ không bao giờ chấp nhận nó, và Hứa gia... à không...
Thời gia, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận nó!
- Bao nhiêu năm rồi, con thật sự rất muốn hỏi, rốt cuộc ba yêu
người phụ nữ đó đến mức nào? Có phải chăng không có bà ta
thì không sống nổi? Hoặc là......Chẳng lẽ thật sự khắc cốt
ghi tâm đến mức không dứt ra được?
- Con và mẹ, không hề có chút giá trị gì trong lòng ba hay sao?
Lạnh nhạt với mẹ những năm tháng chung sống rồi, áp bức bà
ấy đến trầm cảm mà chết rồi. Còn con? Ba đã có giây phút nào yêu thương con thật lòng chưa? Hay chỉ là vì làm tròn trách
nhiệm với gia tộc thôi? Ba muốn áp bức luôn đứa con gái của
mình sao?
Nói đến đây Hứa Sơ Sơ lắc đầu, không kiềm được mà thốt lên đau đớn:
- Tại sao trên đời này lại có 1 người ích kỉ như ba? Và tại sao... ba lại là ba con chứ?
Hứa Sơ Sơ đau đến thấu tâm can, đau đến từng khúc ruột trong cơ thể
mình. Cô chợt nhận ra, những quan tâm và những mềm lòng của
mình với ông trước đây hoàn toàn là sự ngu ngốc của bản thân,
thật đáng chết!
Người ba này, cô thà không có!!!!!
Hứa Sơ Sơ hít một hơi sâu, cô mím môi nhìn bia mộ, ánh mắt như rực lửa, nói:
- Ba à, đây là lần cuối cùng con gọi ba 1 tiếng như vậy, và vì
con .... từng là con gái ba nên con sẽ nói thật lòng 1 câu này.
Con không ghét ba.... nhưng con hận ba. Và con thật sự mong rằng,
ba ở suối vàng có thể nghe thấy những chữ này, để ôm nó mang
theo suốt linh hồn. Kiếp sau... rất mong ba vẫn nhớ nó, để mỗi
khi nhìn con và mẹ, mà đau đớn ân hận đến gấp trăm lần!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ xoay người mạnh mẽ rời đi, lời thề nguyện cô
để lại trước bia mộ ba của mình như đặt một dấu chấm hết cho
tình cha con tưởng chừng sẽ kéo dài vĩnh cửu, nhưng thực chất
đã hóa tro bụi.