Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 361: Điều Lo Sợ Cuối Cùng Cũng Đến!


...

trướctiếp

Vĩ Triển Phong nghe thấy, anh ngay lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.

Trước khi đi, anh quay người nhìn Tần Ô Thi, nói:

- Em hãy chăm sóc con thật tốt, đừng đi đâu cả!

Tần Ô Thi mím môi, nhìn theo hướng anh rời đi, chợt cảm thấy lo sợ. Không biết tại sao, cứ dính đến Hà gia, cô lại thấy không lành. Tâm trạng rất bồn chồn, thật khó hiểu.

Xoay người nhìn đứa bé đang nằm ngủ, Tần Ô Thi rũ mắt, tự nhủ. Con à, mẹ cầu mong mọi chuyện sẽ nhanh trôi qua, để cả nhà chúng ta có thể được đoàn tụ.

Vĩ Triển Phong theo lệnh đem quân đội tập kích vào cửa sau của Hà gia, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi, anh chỉ để lại một người khác bảo vệ Tần Ô Thi.

Tần Ô Thi ngồi im trong lều, cô ở bên cạnh nhẹ nhàng dỗ Vĩ Sâm đi vào giấc ngủ. Vừa ngồi vừa ngắm đứa bé, cô càng thấy nó giống Vĩ Triển Phong, người ta thường nói, con giống cha là nhà có phúc, như vậy, lớn lên nó nhất định sẽ là một người rất tài giỏi, y như ba của nó vậy.

Đoàn người của Vĩ Triển Phong vừa đi 10', lúc này bên ngoài chợt vang tiếng động, một binh sĩ hối hả chạy vào, nói với cô:

- Trung sĩ Tần, có chuyện không hay rồi!

Tần Ô Thi lập tức bật dậy, cô đi ra ngoài, lo lắng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Binh sĩ nhìn cô, sắc mặt tái xanh, chỉ tay về hướng vách núi, nói:

- Trung sĩ Tần, cô nhìn đi, đám người bên kia...

Tần Ô Thi nhìn xuống dưới núi, có một đám người đang men theo sườn đá đi xuống, bộ dạng rất lén lút, vừa đi về nhìn về phía sau, cứ như sợ ai đó sẽ chạy theo mình.

Người binh sĩ cũng nhìn theo, lên tiếng:

- Đám người đó hình như là người của Hà gia, có lẽ là đang tẩu thoát khỏi đây.

Tần Ô Thi híp mắt, cô nghiêng đầu, chợt thấy một cô gái đi cạnh một người phụ nữ đang mang thai, nhìn mặt người con gái kia, sao quen quá.

Là Hà Như!! Cô ta chạy thoát sao? Không thể nào!!

Vừa nghĩ đến, Tần Ô Thi liền hô lên:

- Không thể để bọn người đó thoát!

Nói rồi, cô xoay người, đi vào trong lều, lấy một khẩu súng ngắn.

Người binh sĩ thấy cô như vậy, liền lên tiếng ngăn cản:

- Trung sĩ Tần, khoan đã, cô không xuống đó được đâu, đám người kia có tầm 10 người, làm sao cô có thể đánh lại?

Tần Ô Thi mở nắp súng, cô kiểm tra ổ đạn, vừa nhìn qua đáp:

- Vậy anh muốn để chúng trốn thoát sao? Quân đội và Hứa gia đang chiến đấu ở ngoài kia, và tôi không thể tham gia. Bây giờ, anh muốn tôi bỏ qua cho bọn người dưới đó, khi tôi đã tận mắt thấy rồi sao, chỉ vì bọn chúng đông người ư? Với lương tâm của một người quân nhân, tôi không làm được!

Người đàn ông nhíu mày, anh lắc đầu, nói:

- Trung sĩ Tần, tôi hay cô cũng không đấu lại bọn họ được, ít nhất bây giờ là không thể. Hãy tha cho bọn chúng đi, chỉ là một đám người nhỏ mà thôi!

Tần Ô Thi mở to mắt, cô nắm chặt súng trên tay, ánh mắt kiên quyết, trả lời:

- Trong số đó có một cô gái tên Hà Như, cô ta là một trong những người nối dõi Hà gia, nếu để cô ta thoát, dù hôm nay có diệt sạch, thì Hà gia cũng sẽ có một ngày được khôi phục lại. Chúng ta không thể để mầm mống tai họa này cho thế hệ tiếp theo! Tôi càng không thể để chúng thoát!

Người đàn ông bị nói lí, anh ta không thể cãi lại được, nhìn Tần Ô Thi đã đi ra đến cửa lều, anh lớn tiếng:

- Trung sĩ Tần, còn đứa bé, cô không quan tâm nó hay sao? Lỡ như... cô có chuyện gì... thì....

Tay Tần Ô Thi đã vén rèm lên, khi nghe nói, tay cô lại ngừng lại, quay đầu nhìn Vĩ Sâm vẫn đang ngủ say, cô mím môi, đáp:

- Anh hãy giúp tôi chăm sóc nó, tôi... sẽ quay trở lại sau!

Dứt lời, không để lại một tia lưu luyến gì, Tần Ô Thi nhanh chóng đi ra ngoài. Trong đêm, gió lạnh thổi bay mái tóc của cô, mang theo một mùi hương chết chóc.

Vĩ Sâm! Điều mẹ lo sợ.... cuối cùng cũng đến rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp