3 tháng sau đó, Vĩ Triển Phong vẫn chưa trở lại, Tần Ô Thi ở nhà một mình chăm sóc đứa bé. Và đúng như
lời cô nói, cô không hề đặt tên cho nó, ngày qua ngày chỉ cầu
mong người chồng của mình quay trở lại, để cùng nhau thực hiện lời hứa.
Thế nhưng, thời gian dần trôi qua, 4 tháng, 5 tháng, Vĩ Triển Phong vẫn không trở về.
Cuối cùng Tần Ô Thi không đợi được nữa, cô mang theo đứa bé chưa đầy 6 tháng tuổi, rời ngôi nhà đi đến nơi người chồng mình đang
chiến đấu.
-
Trung sĩ, trung sĩ, cô không thể đi, nơi đấy đang chiến tranh, cô
không thể đi! - Hàng loạt những quân nhân được cắt cử bảo vệ
Tần Ô Thi đều xông ra ngăn cản, bọn họ đứng trước mặt cô, không
cho cô tiến lên xe ô tô.
Tần Ô Thi ôm chặt đứa bé trong lòng, lạnh giọng nói:
- Tránh ra!
Những người quân nhân gần như là đứng vững như núi, bọn họ lắc đầu, trả lời:
- Tôi xin lỗi, trung sĩ Tần, sĩ quan đã hạ lệnh, cô không được
rời khỏi đây! Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi! Chúng
tôi không thể cho cô đi!
Tần Ô Thi trong tay không cầm tấc sắt, đứng trước những người đàn
ông được trang bị vũ khí đầy đủ như vậy, quả thật, không tồn
tại một phần thắng nào.
Thế nhưng cô lại lấy phong thái của mình đè bẹp tất cả, thần sắc trên mặt cực kì mạnh mẽ, lớn tiếng:
- Nếu như muốn làm tôi dừng bước quay đầu, thì trước hết kẻ đó phải cao bậc hơn tôi đã, cậu có không? Tiểu sĩ Hà Đức Trung?
Người đàn ông đứng trước mặt chợt im bặt, lời nói của Tần Ô Thi
thật sự đã tác động tới anh, anh chỉ là một tiểu sĩ nhỏ nhoi trong hàng trăm hàng ngàng tiểu sĩ quân nhân khác. Đứng trước
mặt người có cấp bậc quân hàm 2 sao, thì có giá trị gì chứ?
Tần Ô Thi thấy anh ta không lên tiếng, cô nhấc chân bước về phía
trước, thế nhưng những người xung quanh liền ngăn cản, người đàn ông trước mặt cũng lắc đầu, nói:
- Trung sĩ Tần, xin cô đừng làm khó chúng tôi!
Nét mặt Tần Ô Thi ngay lập tức thay đổi, cô cắn răng, lên tiếng:
- Làm khó? Rốt cuộc là ai đang làm khó ai chứ? Các anh hay là tôi đây?
Tần Ô Thi đưa tay ra, cô chỉ vào mặt từng người đang đứng ở đây, nói lớn:
- Anh, anh và cả anh nữa, tất cả các người mới là kẻ đang làm
khó tôi! Các cậu đang mong cái gì chứ? Mong tôi sẽ quay lại ngôi nhà đó và cứ sống dật dờ như vậy với đứa con của mình sao?
Trong lo sợ và những hi vọng nhỏ nhoi? Tôi không làm được! Tôi
không quay lại nơi đó được!
- Các cậu đang ngăn cản tôi, ngăn cản một người vợ đi tìm chồng
và một người con đang đi tìm cha đấy, các cậu đủ nhẫn tâm như
vậy?
- Con của tôi còn chưa được gặp ba nó, còn chưa được đặt tên....
- Ngài ấy sẽ về! - Tiếng của người đàn ông cắt ngang lời nói cả Tần Ô Thi.
Nhưng ngay lập tức, cô liền tiến lên, hét vào mặt anh ta:
- Đã 5 tháng rồi, tôi đã tin câu nói này 5 tháng rồi! Các cậu còn muốn tôi tiếp tục tin đến bao giờ nữa?
- Tôi có thể mất chồng, nhưng con của tôi, tuyệt đối không thể mất cha được!
Dứt lời, Tần Ô Thi vùng người ra khỏi vòng vây, cô đi đến trước chiếc ô tô, vươn ta mở cửa xe ra.
Đúng lúc này, đám người phía sau quay người lại, bọn họ nhìn Tần Ô Thi, giọng nói gần như bất đắc dĩ mà thốt ra:
- Trung sĩ Tần... làm ơn, cô không nghĩ cho mình thì cũng hãy
nghĩ cho đứa bé trong lòng của cô! Chuyến đi này quá nguy
hiểm!
Tần Ô Thi không xoay người, cô cúi đầu nhìn con mình, lên tiếng đáp: