Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 343: Bệnh Cắn Người!


...

trướctiếp

Vĩ Sâm nhìn thái độ của Hứa Á Nhan, không vui lên tiếng:

- Yêu cầu cô nói rõ một chút, nếu không, tôi liền vứt cô ra ngoài.

Hứa Á Nhan chề môi, trả treo đáp lại:

- Vứt! Anh hù con nít hả? Nói này, tôi đã trải qua cái tuổi bị vứt ra ngoài rồi, có biết không? Lại sợ anh vứt lần nữa quá cơ!

Vĩ Sâm: "...."

Gì chứ! Rõ ràng là con nít mà!

Thân thể chưa phát triển hết này, chỗ lồi lõm còn chưa to lắm này, cả đến giọng điệu đó nữa, hoàn toàn là con nít mà! Chối gì nữa chứ?

Vĩ Sâm chớp mắt, anh nhìn ai đó đang kiêu ngạo, xắn tay lên, tư thế như chuẩn bị mang cái gì đó vứt ra ngoài thật.

Đúng lúc này, anh lại nghe cô gái lên tiếng:

- Anh dám vứt tôi thử đi, tôi tới đây là để tìm tài liệu theo lời của Thời chủ, anh mà vứt tôi, tôi không có gì mang về, người bị tội sẽ là anh đấy, chứ không phải tôi đâu!

Vĩ Sâm nhíu mày, Thời chủ? Thời tổng ư?

Ngài ấy sai cô ta đến đây lấy tài liệu?? Really?? Ô, quách tờ!!

Thời tổng từ khi nào mà... việc thu nhận người...... lại mặn đến thế!!

Vĩ Sâm nghe được tên Thời Cảnh Thường, anh không nghi ngờ gì nữa, thu lại sát khí trên người mình, giọng nói trở về là lạnh nhạt, lên tiếng hỏi:

- Cô vào đây bằng cách nào?

Hứa Á Nhan nhìn anh, cau mày trả lời:

- Trèo vào! Chứ anh nghĩ tôi có chìa khóa để mở khóa hả?

Vĩ Sâm nghe câu trả lời, vô cùng thắc mắc hỏi tiếp:

- Cô là người của Thời tổng, quang minh chính đại đi bằng cửa trước rồi hỏi phòng thư kí chìa khóa để vào phòng không được hả? Bị bệnh hay sao mà lại đi trèo vào?

Hứa Á Nhan đang tức giận, lại bị xỉa xói, cô nhướng mày, nói lớn:

- Ơ hay, tôi trèo vào hay bay vào là chuyện của tôi, mắc mớ gì tới anh? Anh nói tôi có bệnh, tôi có bệnh thật đấy, coi chừng tôi hóa điên cắn anh bây giờ!

Vĩ Sâm: "...."

Cái quách tờ!!! Người sai rõ ràng là cô ta mà? Sao lại nói như thể mình đúng vậy?

Lại còn nói sẽ cắn người nữa, bệnh thật hả!!!

Hứa Á Nhan gầm gừ, liếc một cái thật mạnh về phía Vĩ Sâm, rồi quay đi, trở về chỗ bàn của mình.

Cô cầm theo đống tài liệu, đi tới trước cửa sổ đang mở, bấm một nút giữa eo mình, ngay lập tức, một sợi dây bay ra. Hứa Á Nhan ném dây xuống dưới, rồi chuẩn bị rời đi.

Vĩ Sâm thấy cô không nói không rằng, chỉ hành động gì đó, theo bản năng lên tiếng hỏi:

- Cô đi đâu vậy? Đã lấy đủ tài liệu Thời tổng cần chưa?

Hứa Á Nhan liếc mắt một lần nữa nhìn Vĩ Sâm, khóe miệng hơi nở nụ cười, đáp:

- Tôi về lại chuồng lấy thuốc uống, ở đây thêm phút giây nào nữa, tôi sợ sẽ phát bệnh mà cắn chết ai đó thật!

Nói rồi, Hứa Á Nhan xoay người nhảy xuống dưới, trượt dài một đường trong không khí. Để lại một mình Vĩ Sâm đứng phía trên ngơ ngác.

Cô ta... nói anh đó sao? Nói là... sẽ cắn anh?? Ân bờ li vơ bồ!!

Cô ta là gì chứ? Tự nhận mình là chó hả? Tính cắn anh hay gì?

Thế giới này... sao đáng sợ quá vậy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp