Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 337: : Em Có Thấy Trên Này Thiếu Thứ Gì Không?


...

trướctiếp

Hứa Sơ Sơ tắm xong, cô bước ra khỏi phòng, chợt thấy Thời Cảnh Thường đang ngồi trên ghế, xoay người ra hướng cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh ban đêm.

Tối hôm nay, trăng đặc biệt sáng, tròn và to, trong đêm tối, ánh trăng trên cao chiếu sáng tất cả mọi thứ, làm tỏ bừng lên vạn vật.

Thời Cảnh Thường đứng ngược sáng, ánh trăng càng làm tôn lên thân thể to lớn của anh, khiến mỗi người phụ nữ nhìn vào đều khao khát muốn được độc chiếm.

Người đàn ông này, nắm trong tay mọi thứ, sắc đẹp, tiền tài, quyền lực, bộ ba những thứ mà một con người ao ước cả đời nhắm đến.

Người ngoài nhìn vào, anh là một chủ tịch trẻ tuổi, đẹp trai, tài năng. Nhưng bên trong, thực chất lại là một con người mang dòng máu lai quý hiếm, là đứa con toàn năng của bóng tối, đại diện cho sự huỷ diệt!

Kỷ gia bây giờ rất phát triển, thậm chí đã lan rộng trên toàn cầu, Thời Cảnh Thường nắm giữ một nửa trong số đó, anh gần như đã trở thành bá chủ thứ 2 của hắc đạo, tất nhiên là đứng sau anh trai của mình - Kỷ Từ Mặc. Hơn nữa, bên cạnh anh còn có Thời gia, mạnh về bạch đạo, là chỗ dựa vững chắc của anh trên mọi phương diện xã hội.

Có thể nói, Thời Cảnh Thường là người đứng ở giữa, dung hơp hai thứ vốn đối lập này với nhau, tạo ra một nguồn sức mạnh to lớn giúp anh thống trị tất cả mọi thứ.

Hứa Sơ Sơ đảo mắt, không biết kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì, mà kiếp này lại dây vào người đàn ông như thế. Khiến cô đi hết cả một vòng Trái Đất, vẫn không cách nào không quay về với anh....

Hứa Sơ Sơ rón rén đi tới, cô luồn tay ôm ngang hông Thời Cảnh Thường, bất giác lên tiếng gọi:

- Chú!

Cách gọi này hiển nhiên tác động đến Thời Cảnh Thường, trong một vài giây, cô đã thấy người anh hơi cứng lại.

Đúng vậy, bọn họ bắt đầu là từ mối quan hệ này, từ cách gọi này, sau rồi mới đến những mối quan hệ khác, những tên gọi khác. Đối với họ, một chữ "chú" này, thật sự đã bắt đầu tất cả.

Thời Cảnh Thường hơi giật mình, anh cầm lấy cánh tay Hứa Sơ Sơ, quay đầu nhìn lại, hỏi:

- Tại sao đột nhiên lại gọi bằng cái này?

Hứa Sơ Sơ không đáp, cô cười, tiếp tục nói:

- Chú! Cháu thích chú!

Bắt đầu từ năm cô 5t, cô đã nói thích anh rồi, đến bây giờ đã 25t, cô vẫn cứ muốn nói như vậy, thì sao chứ? Đôi lúc không thích gọi "anh" đơn giản như vậy nữa, chuyển lại dùng thử cái này, cũng hay lắm!

Thời Cảnh Thường nghe cô nói, trong tâm lại rung động một hồi. Anh véo má cô, lên tiếng:

- Tại sao bây giờ anh mới phát hiện em tinh nghịch như vậy nhỉ? Con người em càng lớn càng trẻ con sao?

Hứa Sơ Sơ cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, đáp:

- Là khi gặp anh mới trở nên vậy đó, em trẻ con, anh cũng trẻ con vậy thôi! Thời trẻ con! Thời trẻ con!!!

Hứa Sơ Sơ nói xong, cười một tràng dài, quả thật cô từng nghe nói, khi chúng ta gặp được người mình yêu thật sự, trước mặt người ngoài, dù chúng ta có trưởng thành bao nhiêu, thì ở trước mặt người ấy, chúng ta lại trẻ con bấy nhiêu.

Đối với người mà bản thân yêu tha thiết, trong chính mỗi chúng ta đều sẽ âm thầm thỏa thuận rằng, không cần phải lớn lên,không cần phải trưởng thành, để vĩnh viễn có thể được trẻ con với một mình người ấy!

Thời Cảnh Thường nhìn cô cười, khóe môi không tự chủ cũng câu lên thành độ cong hoàn hảo, nói đùa theo:

- Chú cũng thích cháu, Hứa trẻ con!

Nói rồi, anh đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng, như biểu thị thứ tình cảm không thể nói hết bằng lời.

Đến cuối cùng, anh cũng có thể thoát ra khỏi thứ gông cùm này, để đến bên cạnh cô. Làm mọi thứ, nghĩ mọi việc, cũng chỉ mong muốn mối quan hệ này được một lần tan vỡ. Bây giờ, mọi thứ đều đã đạt được rồi, mối quan hệ này, cũng nên đặt cho nó một dấu chấm hết....

Thời Cảnh Thường buông Hứa Sơ Sơ ra, anh cầm lấy lòng bàn tay cô, ma sát nó một chút, rồi hỏi:

- Sơ Sơ, em có thấy... trên này thiếu thứ gì hay không?

Hứa Sơ Sơ chớp mắt, không hiểu ý anh, cô nhìn xuống, bàn tay 5 ngón vẫn rất lành lặn, thiếu thứ gì đâu chứ?

Thời Cảnh Thường thấy cô ngốc nghếch, anh liền rút trong túi ra một vật nhỏ sáng lấp lánh, nhanh chóng đeo vào ngón áp út của cô, nói:

- Thiếu thứ này nữa là đẹp này!

Hứa Sơ Sơ vốn đang cười, nhưng đột nhiên khóe miệng lại hạ xuống một cách bất chợt. Mắt cô mở to, không thể tin được thứ mình đang thấy trước mặt là gì.

Cô ngước đầu chậm rãi lên nhìn Thời Cảnh Thường, ánh mắt như muốn hỏi anh... đây là ý gì?

Thời Cảnh Thường cười mỉm, anh cầm tay cô, nắm thật chặt, rành rọt thốt ra từng chữ:

- Sơ Sơ, chúng ta kết hôn đi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp