Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 322: Đây Là Chúng Ta Nợ Thời Gia!


...

trướctiếp

Hứa Sơ Sơ bất ngờ khi nhìn thấy Hứa Mạnh Trưởng, cô gần như bật khóc lên ngau sau đó, òa về phía trước ôm lấy ông.

Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Mạnh Trưởng, gật đầu đáp nhẹ rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Hứa Mạnh Trưởng ôm lấy thân hình bé bỏng của Hứa Sơ Sơ, ông vuốt lưng cô nhẹ nhàng, nói:

- Nha đầu ngốc, cực khổ nhiều cho con rồi!

Hứa Sơ Sơ nghe giọng nói quen thuộc, trong lòng vùng lên những cơn sóng lớn, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, gọi thét:

- Ông nội, ông nội!!!!

Đứng dựa người vào cánh cửa, Thời Cảnh Thường ngước mặt lên cao, lặng lẽ nghe tiếng khóc thét của Hứa Sơ Sơ, mỉm cười nhẹ nhàng.

Lần này, có thể trả em về với thế giới của em rồi!

Sau một hồi khóc lóc, Hứa Mạnh Trưởng dỗ dành mãi, Hứa Sơ Sơ mới chịu nín.

Cô ngồi lên ghế, nhìn ông thút thít, hỏi:

- Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Thẩm Băng nói với con Thời Cảnh Thường đã diệt hết Hứa gia rồi. Con tưởng... con tưởng... ông nội đã chết rồi...

Hứa Mạnh Trưởng mỉm cười nhìn Hứa Sơ Sơ, xoa đầu cô nói:

- Đúng là Hứa gia đã suy vong, nơi này bây giờ... là Thời gia!

Hứa Sơ Sơ ngước đôi mắt to nhìn ông, chờ đợi câu nói tiếp theo từ miệng Hứa Mạnh Trưởng thốt ra.

Hứa Mạnh Trưởng cười mỉm, lên tiếng:

- Sơ Sơ, đây là .. điều mà chúng ta nợ Thời gia!

-------....--------....--------...---------...------

Hai mươi lăm năm trước,

Hứa Mạnh Trưởng mang một bộ đồ quân đội cấp tướng, đứng trước cửa nhìn Thời Bạc Na, nói:

- Bạc Na, cô nhắm làm được việc này hay không? Vào Hà gia làm nội gián không phải ai cũng làm được đâu.

Thời Bạc Na hơi cười, đáp:

- Đại úy, không phải anh không hiểu tôi, những điều càng khó khăn sẽ càng thú vị! Đừng lo, công việc này tôi chắc chắn có thể đảm đương nổi!

Hứa Mạnh Trưởng nhìn cô, nhíu mày khuyên nhủ:

- Một người con gái như cô, tại sao lại muốn làm việc nguy hiểm này? Nếu như cô cần tiền, Nhà nước sẽ đưa cho cô mà!

Thời Bạc Na mỉm cười, khuôn mặt không có gì là sợ hãi , càng không có ý định lùi bước, trả lời:

- Đại úy, tiền tôi có thể tự kiếm, có thể tự làm ra, cũng có thể tự nuôi sống tôi và hai đứa con nhỏ. Tôi làm việc này, là với lòng trung thành với quốc gia. Tuy đã rời quân đội lâu rồi, nhưng mà... trái tim của một người chiến sĩ khi đứng nhìn đất nước đang lâm vào cảnh bế tắc thế nào, tôi nghĩ ông hiểu rất rõ!

- Bao năm qua, tôi bôn ba khắp nơi, không phải vì kế mưu sinh, mà là vì tôi muốn tận hưởng cuộc sống này với những đứa con mà tôi yêu quý một cách thật vui vẻ.

- Tôi chưa từng cảm thấy cực khổ hay thất vọng gì với cuộc sống này cả. Bây giờ, tổ quốc kêu gọi tôi đương nhiên xung phong làm việc, tuyệt sẽ không oán không trách.

- Hà gia đã quá lộng hành rồi, cứ như vậy đất nước sẽ gặp nguy, tôi làm điều này, là với lòng yêu nước thật sự, càng mong muốn nó trở nên tốt đẹp hơn, trở thành một nơi mà ... cái xấu không còn tồn tại nữa.

Hứa Mạnh Trưởng không còn gì để nói. Ông nắm chặt tay, tự thấy bản thân xấu hổ.

Tổ quốc kêu gọi, mà mấy ai được như Thời Bạc Na? Tự nguyện đối đầu với cái xấu vì đất nước này?

Đám đàn ông con ông cháu cha còn sợ hãi lùi bước, vậy mà... một cô gái nhỏ như vậy lại mạnh mẽ và tràn đầy tự tin chiến thắng.

Cứ như vậy, Thời Bạc Na trở thành nội gián dưới trướng Hứa Mạnh Trưởng, dấn thân vào nơi thảm khốc nhất của Bắc Kinh, một đi... không trở ra...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp