Chú À! Em Yêu Anh!

Chương 306: Manh Động!


...

trướctiếp

Hứa Sơ Sơ ngồi trên giường, mắt cô đảo ngang liếc dọc, hỏi:

- Cậu, sao cậu lại đến đây?

Sở Bắc chớp mắt, bình tĩnh nhìn Hứa Sơ Sơ, đáp:

- Cậu đến bệnh viện đương nhiên là để thăm người, ngược lại cậu phải hỏi con, con đang làm gì ở đây đấy!

Hứa Sơ Sơ bị phản đòn nặng nề, cô lúng túng chớp mắt, không biết phải trả lời như thế nào.

Sở Bắc nhướn mày, nhìn sắc mặt của Hứa Sơ Sơ biết rõ đã xảy ra chuyện rồi, môi anh rướn lên, cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm chỏng vó dưới đất, cố tình chọc ghẹo :

- Mà nói, Thời Cảnh Thường, chú có sao không vậy?

Hứa Sơ Sơ bây giờ mới nhớ đến Thời Cảnh Thường, cô giật mình quay đầu nhìn xuống dưới đất, thốt lên:

- Ôi trời ơi, Thời Cảnh Thường, sao anh lại ở dưới đó vậy, có sao hay không?

Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa vọt xuống giường, loay hoay đỡ người đàn ông đang nằm dưới đó ngồi dậy.

Thời Cảnh Thường không biết phải giải thích gì, càng không dám nói là do chính cô đá anh xuống, bèn lắc đầu lên tiếng:

- Anh tự té! Nhưng không sao, ổn, vẫn ổn!

Thời Cảnh Thường xoa xoa cái hông của mình, ngồi lại lên giường, anh liếc mắt nhìn vai, thấy nó đã bung chỉ ra, máu hơi thấm ra lớp băng, đang hiện dần ra áo bệnh, Thời Cảnh Thường liền nghiêng đầu khéo léo che đi.

Sở Bắc cũng thấy, anh chớp mắt, tiến lên một bước, nói với Hứa Sơ Sơ:

- Sơ Sơ, cậu đến xem Thời Cảnh Thường đã khỏe lại hay chưa, có mua một chút hoa quả đến, con có thể gọt giúp cậu không?

Hứa Sơ Sơ vốn đang để ý Thời Cảnh Thường, bị Sở Bắc gọi , cô quay sang nhìn túi hoa quả trên tay anh vài giây rồi nhận lấy, đáp:

- Được ạ, cậu ngồi đi, con đi cắt trái cây, tiện thể rót cho hai người một ít nước nhé.

Sở Bắc mỉm cười, gật đầu với cô. Hứa Sơ Sơ nhìn qua Thời Cảnh Thường một chút rồi cầm theo túi hoa quả đi ra khỏi phòng.

Đợi cửa đóng lại, Thời Cảnh Thường mới ngồi thẳng người lại, anh quay sang lấy băng trên bàn, như muốn băng lại vết thương của mình.

Thời Cảnh Thường cũng không quên sự hiện diện của Sở Bắc, hỏi qua loa:

- Tổng thống từ khi nào đến thăm bệnh thì lại mang theo hoa quả rồi, có quá rẻ bèo không?

Sở Bắc nhìn anh, nhếch môi lên tiếng đáp:

- Là quà Vy Vy gởi cậu, tôi không đem không được.

Nghe thấy vậy, Thời Cảnh Thường định nói gì đó nhưng đột nhiên bị lời của Sở Bắc làm cho cấm nín, không dám lên tiếng nữa.

- Chú mà ăn không hết tấm lòng của cô ấy, tôi cho chú ở đây dưỡng bệnh thêm vài năm nữa.

Thời Cảnh Thường: "..."

Anh muốn báo cảnh sát, có người uy hiếp tính mạng anh!!!!

--------...---------....---------...--------

Hứa Sơ Sơ cầm theo túi hoa quả đi ra khỏi phòng bệnh, cô đi đến quầy nước ấm, quyết định rót nước vào bình giữ nhiệt trước, rồi mới đi rửa hoa quả.

Thế nhưng, nước trong bình lại lạnh ngắt, Hứa Sơ Sơ phải bật nút chờ nó đun sôi lại lên, mới có thể lấy nước được.

Trong lúc chờ đợi, cô để bình giữ nhiệt bên cạnh bình nước, nhấc chân bước vào phòng vệ sinh bên cạnh, cầm theo túi hoa quả để rửa trái cây.

Thế nhưng, ngay khi cô bước vào phòng vệ sinh, đột nhiên có một thân ảnh đến từ phía sau, lặng lẽ cầm một chiếc khăn trắng, bịt mũi cô lại....


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp